古诗词

放歌送王明佐

王世贞

汉代梁伯鸾,挥手出秦关。hàn dài liáng bó luán,huī shǒu chū qín guān。
五噫满天地,其人阛阓间。wǔ yī mǎn tiān dì,qí rén huán huì jiān。
千秋王生亦如此,北游黯淡风尘里。qiān qiū wáng shēng yì rú cǐ,běi yóu àn dàn fēng chén lǐ。
海上珊瑚属银汉,匣里莲花郁秋水。hǎi shàng shān hú shǔ yín hàn,xiá lǐ lián huā yù qiū shuǐ。
傲骨长横肮?寒,雄心肯受泥涂死。ào gǔ zhǎng héng āng hán,xióng xīn kěn shòu ní tú sǐ。
侯门马勃空见收,燕市狗屠无不游。hóu mén mǎ bó kōng jiàn shōu,yàn shì gǒu tú wú bù yóu。
黄金自兀国士馆,黑貂且付胡姬楼。huáng jīn zì wù guó shì guǎn,hēi diāo qiě fù hú jī lóu。
天子方祠太乙神,甘泉赋客争前陈。tiān zi fāng cí tài yǐ shén,gān quán fù kè zhēng qián chén。
岂无蜀人扬得意,相如不救成都贫。qǐ wú shǔ rén yáng dé yì,xiāng rú bù jiù chéng dōu pín。
蓟门駃騠雪花白,临别殷勤绕朝策。jì mén jué tí xuě huā bái,lín bié yīn qín rào cháo cè。
病夫竟逐车尘归,偃蹇衣冠失颜色。bìng fū jìng zhú chē chén guī,yǎn jiǎn yī guān shī yán sè。
掉头汝夸五岳盟,鞭抶万象无留行。diào tóu rǔ kuā wǔ yuè méng,biān chì wàn xiàng wú liú xíng。
眼前岁星人未识,何用区区变姓名。yǎn qián suì xīng rén wèi shí,hé yòng qū qū biàn xìng míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题画兰花

王世贞

处为幽谷香,出为王者瑞。chù wèi yōu gǔ xiāng,chū wèi wáng zhě ruì。
不同百草归,秋风纫成佩。bù tóng bǎi cǎo guī,qiū fēng rèn chéng pèi。

初出京口

王世贞

楚歌一声发,吴侬双泪涟。chǔ gē yī shēng fā,wú nóng shuāng lèi lián。
武昌应尚远,船是武昌船。wǔ chāng yīng shàng yuǎn,chuán shì wǔ chāng chuán。

夜泊芦夹回望燕子矶

王世贞

风吹浩荡去,却在芦江湄。fēng chuī hào dàng qù,què zài lú jiāng méi。
燕子矶头月,清光当待谁。yàn zi jī tóu yuè,qīng guāng dāng dài shuí。

泊金陵

王世贞

不登凤凰台,为怯李家句。bù dēng fèng huáng tái,wèi qiè lǐ jiā jù。
听说长干儿,朋尊向台去。tīng shuō zhǎng gàn ér,péng zūn xiàng tái qù。

初发石头

王世贞

亭亭远山色,入我船窗来。tíng tíng yuǎn shān sè,rù wǒ chuán chuāng lái。
斗语虽不竞,那无酒一杯。dòu yǔ suī bù jìng,nà wú jiǔ yī bēi。

烈洲在江中树颇多

王世贞

郁郁烈洲树,宛然江水间。yù yù liè zhōu shù,wǎn rán jiāng shuǐ jiān。
行人自不上,妒杀道金山。xíng rén zì bù shàng,dù shā dào jīn shān。

牛渚即采石也

王世贞

玄晖既遒往,李白时一振。xuán huī jì qiú wǎng,lǐ bái shí yī zhèn。
请看沧江流,万古才不尽。qǐng kàn cāng jiāng liú,wàn gǔ cái bù jǐn。

宣城道中阻水不得上

王世贞

夜不闻白猿,朝不见白鹇。yè bù wén bái yuán,cháo bù jiàn bái xián。
忘却下江水,错恨恋舟山。wàng què xià jiāng shuǐ,cuò hèn liàn zhōu shān。

东西梁山一名天门山在江中

王世贞

东梁与西梁,髵䰄双虎头。dōng liáng yǔ xī liáng,ér sāi shuāng hǔ tóu。
可怜长江水,分作川字流。kě lián zhǎng jiāng shuǐ,fēn zuò chuān zì liú。

病中过铜陵遇雨

王世贞

江馆能收望,渔矶亦罢罾。jiāng guǎn néng shōu wàng,yú jī yì bà zēng。
谁怜伏枕客,风雨过铜陵。shuí lián fú zhěn kè,fēng yǔ guò tóng líng。

历阳道中阻风

王世贞

进步咫尺间,一落不复上。jìn bù zhǐ chǐ jiān,yī luò bù fù shàng。
安得勒将军,为我牵百丈。ān dé lēi jiāng jūn,wèi wǒ qiān bǎi zhàng。

江行热无鱼买戏成

王世贞

十日不尝鱼,九日不却暑。shí rì bù cháng yú,jiǔ rì bù què shǔ。
愿作西南风,吹侬转乡土。yuàn zuò xī nán fēng,chuī nóng zhuǎn xiāng tǔ。

余尝梦登九华阳山矶可以见九华而病热昏寐竟过志感

王世贞

九华九子秀,十年梦寐间。jiǔ huá jiǔ zi xiù,shí nián mèng mèi jiān。
那知一梦觉,顿失九华山。nà zhī yī mèng jué,dùn shī jiǔ huá shān。

过马当

王世贞

人云下元府,莫作马当看。rén yún xià yuán fǔ,mò zuò mǎ dāng kàn。
自有天公仗,那能问水官。zì yǒu tiān gōng zhàng,nà néng wèn shuǐ guān。

安庆道中

王世贞

平波细若剪,远岫膏于沐。píng bō xì ruò jiǎn,yuǎn xiù gāo yú mù。
嗒坐舫斋中,空翠时一扑。dā zuò fǎng zhāi zhōng,kōng cuì shí yī pū。