古诗词

与高大夫游盘山歌

王世贞

高侯挟我游盘山,下盘已见凌大荒。gāo hóu xié wǒ yóu pán shān,xià pán yǐ jiàn líng dà huāng。
一峰长悬辽海色,千涧暗发松花香。yī fēng zhǎng xuán liáo hǎi sè,qiān jiàn àn fā sōng huā xiāng。
寒流触磴挂玉乳,老桧破石垂青裳。hán liú chù dèng guà yù rǔ,lǎo guì pò shí chuí qīng shang。
虎豹盘挐斗屈强,虬龙甲鬣森开张。hǔ bào pán ná dòu qū qiáng,qiú lóng jiǎ liè sēn kāi zhāng。
芒鞋恍蹑元气度,竹榼欲借春云装。máng xié huǎng niè yuán qì dù,zhú kē yù jiè chūn yún zhuāng。
行穷杳霭径将绝,忽有钟声来上方。xíng qióng yǎo ǎi jìng jiāng jué,hū yǒu zhōng shēng lái shàng fāng。
排空独创舍利塔,凿壁更筑支公房。pái kōng dú chuàng shě lì tǎ,záo bì gèng zhù zhī gōng fáng。
我疲足力欲就枕,高侯贾勇不可当。wǒ pí zú lì yù jiù zhěn,gāo hóu jiǎ yǒng bù kě dāng。
俯看群山一培塿,榆关铁岭横苍茫。fǔ kàn qún shān yī péi lǒu,yú guān tiě lǐng héng cāng máng。
建牙吹角浩无际,飞刍转饷遥相望。jiàn yá chuī jiǎo hào wú jì,fēi chú zhuǎn xiǎng yáo xiāng wàng。
天门绝顶仅咫尺,安得送侯北斗傍。tiān mén jué dǐng jǐn zhǐ chǐ,ān dé sòng hóu běi dòu bàng。
坐挥如意夺敌胆,万马不敢骄秋霜。zuò huī rú yì duó dí dǎn,wàn mǎ bù gǎn jiāo qiū shuāng。
野夫饱弄兹山色,何似日作尚书郎。yě fū bǎo nòng zī shān sè,hé shì rì zuò shàng shū láng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

弇园杂咏十六首梵王桥

王世贞

压尽千峰耸碧空,佳名谁并玉玲珑。yā jǐn qiān fēng sǒng bì kōng,jiā míng shuí bìng yù líng lóng。
梵音阁下眠三日,要看缭天吐白虹。fàn yīn gé xià mián sān rì,yào kàn liáo tiān tǔ bái hóng。

青玉笋即锦川峰之佳者并蜀锦也

王世贞

百尺排空玉笋青,山人端不负山灵。bǎi chǐ pái kōng yù sǔn qīng,shān rén duān bù fù shān líng。
谁分望帝陵前锦,自是当年役五丁。shuí fēn wàng dì líng qián jǐn,zì shì dāng nián yì wǔ dīng。

散花峡

王世贞

长年鼓棹穿岝崿,恰值春阑藤花落。zhǎng nián gǔ zhào chuān zuò è,qià zhí chūn lán téng huā luò。
一花堕帻酒一杯,懊恼东风不作恶。yī huā duò zé jiǔ yī bēi,ào nǎo dōng fēng bù zuò è。

蟹螯峰

王世贞

毕郎左手偶一失,遗螯千秋化为石。bì láng zuǒ shǒu ǒu yī shī,yí áo qiān qiū huà wèi shí。
当空怕遣酒星知,摄向微垣佐琼液。dāng kōng pà qiǎn jiǔ xīng zhī,shè xiàng wēi yuán zuǒ qióng yè。

流杯石

王世贞

云根障底暗泉流,莲花瓣中莲叶舟。yún gēn zhàng dǐ àn quán liú,lián huā bàn zhōng lián yè zhōu。
直疑分出君山酒,夺得头杯不肯休。zhí yí fēn chū jūn shān jiǔ,duó dé tóu bēi bù kěn xiū。

飞练峡

王世贞

游女拿舟向峡边,惊呼白练界苍烟。yóu nǚ ná zhōu xiàng xiá biān,jīng hū bái liàn jiè cāng yān。
生来未识天台瀑,湿着红衫不解怜。shēng lái wèi shí tiān tái pù,shī zhe hóng shān bù jiě lián。

娱晖滩

王世贞

滩头垂杨好系船,杨枝戏水桃花颠。tān tóu chuí yáng hǎo xì chuán,yáng zhī xì shuǐ táo huā diān。
枕流漱石从他误,白眼卧看沧浪天。zhěn liú shù shí cóng tā wù,bái yǎn wò kàn cāng làng tiān。

嘉树亭

王世贞

嘉树周遭一水亭,不妨呼酒共沈溟。jiā shù zhōu zāo yī shuǐ tíng,bù fáng hū jiǔ gòng shěn míng。
当头赤日不敢下,拂面好风吹自醒。dāng tóu chì rì bù gǎn xià,fú miàn hǎo fēng chuī zì xǐng。

留鱼涧

王世贞

夭桃落英长自留,游鱼一入便堪愁。yāo táo luò yīng zhǎng zì liú,yóu yú yī rù biàn kān chóu。
梁宫亦有千迷道,闽岭闻歌九曲流。liáng gōng yì yǒu qiān mí dào,mǐn lǐng wén gē jiǔ qū liú。

敛霏亭

王世贞

倦鸟初栖犹未还,一生贪看夕阳山。juàn niǎo chū qī yóu wèi hái,yī shēng tān kàn xī yáng shān。
纵令收尽人间色,几点峰尖紫翠间。zòng lìng shōu jǐn rén jiān sè,jǐ diǎn fēng jiān zǐ cuì jiān。

小浮玉桥

王世贞

一拳残石水中央,醉艇纵横也不妨。yī quán cán shí shuǐ zhōng yāng,zuì tǐng zòng héng yě bù fáng。
唤作吴兴一浮玉,从教人笑夜郎王。huàn zuò wú xīng yī fú yù,cóng jiào rén xiào yè láng wáng。

先月亭

王世贞

呼尊欲缓暮天愁,忽有金波潋滟浮。hū zūn yù huǎn mù tiān chóu,hū yǒu jīn bō liàn yàn fú。
总为西亭最先得,清光一抹露山头。zǒng wèi xī tíng zuì xiān dé,qīng guāng yī mǒ lù shān tóu。

天镜潭

王世贞

纤鳞不起静无风,倒写青天入镜中。xiān lín bù qǐ jìng wú fēng,dào xiě qīng tiān rù jìng zhōng。
两岸青山带楼阁,何人不道水晶宫。liǎng àn qīng shān dài lóu gé,hé rén bù dào shuǐ jīng gōng。

凤条馆

王世贞

一片春云绿正饶,枝枝尽作凤皇条。yī piàn chūn yún lǜ zhèng ráo,zhī zhī jǐn zuò fèng huáng tiáo。
他年傥得成焦尾,不待琴心已就挑。tā nián tǎng dé chéng jiāo wěi,bù dài qín xīn yǐ jiù tiāo。

寄屠长卿

王世贞

神虎门头一挂冠,镜湖东去海天宽。shén hǔ mén tóu yī guà guān,jìng hú dōng qù hǎi tiān kuān。
人间有客都无耳,自是相如胜井丹。rén jiān yǒu kè dōu wú ěr,zì shì xiāng rú shèng jǐng dān。