古诗词

是何行赠徐汝思参议

王世贞

是何健儿来叩门,令我衣裳欲颠倒。shì hé jiàn ér lái kòu mén,lìng wǒ yī shang yù diān dào。
金华徐卿乍相见,落日金绯照枯槁。jīn huá xú qīng zhà xiāng jiàn,luò rì jīn fēi zhào kū gǎo。
老驺为倾厨头酝,醉夫手剥盘中枣。lǎo zōu wèi qīng chú tóu yùn,zuì fū shǒu bō pán zhōng zǎo。
入眼黄花巧相媚,促膝青灯寒更好。rù yǎn huáng huā qiǎo xiāng mèi,cù xī qīng dēng hán gèng hǎo。
未将华发论夙昔,更出新诗见怀抱。wèi jiāng huá fā lùn sù xī,gèng chū xīn shī jiàn huái bào。
自尔高歌蜀道篇,八数秋霜变原草。zì ěr gāo gē shǔ dào piān,bā shù qiū shuāng biàn yuán cǎo。
山东李生大卓荦,晚得宗吴亦不恶。shān dōng lǐ shēng dà zhuó luò,wǎn dé zōng wú yì bù è。
迩来太华失帝意,下遣巨灵斧其角。ěr lái tài huá shī dì yì,xià qiǎn jù líng fǔ qí jiǎo。
冠山神鳌颠簸荡,鬣风长鲸怒喷礴。guān shān shén áo diān bǒ dàng,liè fēng zhǎng jīng nù pēn bó。
燕中贵人若反掌,江南佳丽同飞藿。yàn zhōng guì rén ruò fǎn zhǎng,jiāng nán jiā lì tóng fēi huò。
即使乔松亦摧挫,岂唯桃杏能索莫。jí shǐ qiáo sōng yì cuī cuò,qǐ wéi táo xìng néng suǒ mò。
问我诗名如许细,黯淡逢人尚深削。wèn wǒ shī míng rú xǔ xì,àn dàn féng rén shàng shēn xuē。
长安九衢春自阴,尺地尽化为黄金。zhǎng ān jiǔ qú chūn zì yīn,chǐ dì jǐn huà wèi huáng jīn。
纵有文章挂北斗,其人往往皆陆沈。zòng yǒu wén zhāng guà běi dòu,qí rén wǎng wǎng jiē lù shěn。
腰间辘轳双玉鞘,十日不出芙蓉深。yāo jiān lù lú shuāng yù qiào,shí rì bù chū fú róng shēn。
临岐慷慨解相赠,报尔悠悠千古心。lín qí kāng kǎi jiě xiāng zèng,bào ěr yōu yōu qiān gǔ xīn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

江口

王世贞

江口安樯处,孤舟尽日停。jiāng kǒu ān qiáng chù,gū zhōu jǐn rì tíng。
秋云无限好,只傍蒋山青。qiū yún wú xiàn hǎo,zhǐ bàng jiǎng shān qīng。

江口

王世贞

似玉鲈鱼鲙,橙丝缕更鲜。shì yù lú yú kuài,chéng sī lǚ gèng xiān。
徘徊欲下箸,从此定何年。pái huái yù xià zhù,cóng cǐ dìng hé nián。

偶题

王世贞

女郎山头石,新妇矶边水。nǚ láng shān tóu shí,xīn fù jī biān shuǐ。
欲吐阳台云,徘徊傍谁起。yù tǔ yáng tái yún,pái huái bàng shuí qǐ。

教坊妇

王世贞

小拂乾红袖,新声十四弦。xiǎo fú qián hóng xiù,xīn shēng shí sì xián。
不知头已白,犹唱想夫怜。bù zhī tóu yǐ bái,yóu chàng xiǎng fū lián。

无题

王世贞

七宝流苏帐,金钿与定情。qī bǎo liú sū zhàng,jīn diàn yǔ dìng qíng。
十年春梦断,恍忽似前生。shí nián chūn mèng duàn,huǎng hū shì qián shēng。

题壁

王世贞

康乐烟霞屐,长房日月壶。kāng lè yān xiá jī,zhǎng fáng rì yuè hú。
有乡皆是醉,无谷不名愚。yǒu xiāng jiē shì zuì,wú gǔ bù míng yú。

春游

王世贞

小雨桃花径,轻风杜若洲。xiǎo yǔ táo huā jìng,qīng fēng dù ruò zhōu。
江南春事满,何处剩生愁。jiāng nán chūn shì mǎn,hé chù shèng shēng chóu。

闺恨

王世贞

兴庆坊前柳,萧郎手自栽。xīng qìng fāng qián liǔ,xiāo láng shǒu zì zāi。
藏鸦今渐稳,只是不归来。cáng yā jīn jiàn wěn,zhǐ shì bù guī lái。

弹琴峡

王世贞

银河落秋水,飞峡自鸣琴。yín hé luò qiū shuǐ,fēi xiá zì míng qín。
代马遥相避,君听无杀心。dài mǎ yáo xiāng bì,jūn tīng wú shā xīn。

夜宿碧云寺

王世贞

幽人夜无寐,初月衔山阁。yōu rén yè wú mèi,chū yuè xián shān gé。
不见月出光,但见松影落。bù jiàn yuè chū guāng,dàn jiàn sōng yǐng luò。

双鹤

王世贞

饮啄行相引,栖鸣炯自如。yǐn zhuó xíng xiāng yǐn,qī míng jiǒng zì rú。
主人饭脱粟,尔莫叹无鱼。zhǔ rén fàn tuō sù,ěr mò tàn wú yú。

记汉童谣

王世贞

蹇人欲上山,秦帝欲上天。jiǎn rén yù shàng shān,qín dì yù shàng tiān。
假令天可上,地上少人烟。jiǎ lìng tiān kě shàng,dì shàng shǎo rén yān。

暑日见客

王世贞

客自褦襶来,我当科头出。kè zì nài dài lái,wǒ dāng kē tóu chū。
语客幸勿嫌,宋人偶游越。yǔ kè xìng wù xián,sòng rén ǒu yóu yuè。

古意

王世贞

听尽西宫漏,踟蹰不肯眠。tīng jǐn xī gōng lòu,chí chú bù kěn mián。
仙韶一派乐,又过玉楼前。xiān sháo yī pài lè,yòu guò yù lóu qián。

古意

王世贞

薄命红颜是,倾城亦枉然。báo mìng hóng yán shì,qīng chéng yì wǎng rán。
君王七宝殿,自拥少儿眠。jūn wáng qī bǎo diàn,zì yōng shǎo ér mián。