古诗词

是何行赠徐汝思参议

王世贞

是何健儿来叩门,令我衣裳欲颠倒。shì hé jiàn ér lái kòu mén,lìng wǒ yī shang yù diān dào。
金华徐卿乍相见,落日金绯照枯槁。jīn huá xú qīng zhà xiāng jiàn,luò rì jīn fēi zhào kū gǎo。
老驺为倾厨头酝,醉夫手剥盘中枣。lǎo zōu wèi qīng chú tóu yùn,zuì fū shǒu bō pán zhōng zǎo。
入眼黄花巧相媚,促膝青灯寒更好。rù yǎn huáng huā qiǎo xiāng mèi,cù xī qīng dēng hán gèng hǎo。
未将华发论夙昔,更出新诗见怀抱。wèi jiāng huá fā lùn sù xī,gèng chū xīn shī jiàn huái bào。
自尔高歌蜀道篇,八数秋霜变原草。zì ěr gāo gē shǔ dào piān,bā shù qiū shuāng biàn yuán cǎo。
山东李生大卓荦,晚得宗吴亦不恶。shān dōng lǐ shēng dà zhuó luò,wǎn dé zōng wú yì bù è。
迩来太华失帝意,下遣巨灵斧其角。ěr lái tài huá shī dì yì,xià qiǎn jù líng fǔ qí jiǎo。
冠山神鳌颠簸荡,鬣风长鲸怒喷礴。guān shān shén áo diān bǒ dàng,liè fēng zhǎng jīng nù pēn bó。
燕中贵人若反掌,江南佳丽同飞藿。yàn zhōng guì rén ruò fǎn zhǎng,jiāng nán jiā lì tóng fēi huò。
即使乔松亦摧挫,岂唯桃杏能索莫。jí shǐ qiáo sōng yì cuī cuò,qǐ wéi táo xìng néng suǒ mò。
问我诗名如许细,黯淡逢人尚深削。wèn wǒ shī míng rú xǔ xì,àn dàn féng rén shàng shēn xuē。
长安九衢春自阴,尺地尽化为黄金。zhǎng ān jiǔ qú chūn zì yīn,chǐ dì jǐn huà wèi huáng jīn。
纵有文章挂北斗,其人往往皆陆沈。zòng yǒu wén zhāng guà běi dòu,qí rén wǎng wǎng jiē lù shěn。
腰间辘轳双玉鞘,十日不出芙蓉深。yāo jiān lù lú shuāng yù qiào,shí rì bù chū fú róng shēn。
临岐慷慨解相赠,报尔悠悠千古心。lín qí kāng kǎi jiě xiāng zèng,bào ěr yōu yōu qiān gǔ xīn。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闻命有感

王世贞

一时真宰让山公,感旧能怜嵇侍中。yī shí zhēn zǎi ràng shān gōng,gǎn jiù néng lián jī shì zhōng。
应是不经攀柏处,断肠秋色满霜风。yīng shì bù jīng pān bǎi chù,duàn cháng qiū sè mǎn shuāng fēng。

闻命有感

王世贞

玉颜零落数经秋,听说承恩已自愁。yù yán líng luò shù jīng qiū,tīng shuō chéng ēn yǐ zì chóu。
宫监满前言不得,只将双泪滴心头。gōng jiān mǎn qián yán bù dé,zhǐ jiāng shuāng lèi dī xīn tóu。

闻命有感

王世贞

北阙除书日日新,肯留心事傍风尘。běi quē chú shū rì rì xīn,kěn liú xīn shì bàng fēng chén。
城头一片西山色,看尽人间得意人。chéng tóu yī piàn xī shān sè,kàn jǐn rén jiān dé yì rén。

赠蔡二户部广平人

王世贞

九天春色散铜龙,黄纸年年免上供。jiǔ tiān chūn sè sàn tóng lóng,huáng zhǐ nián nián miǎn shàng gōng。
刍粟如山挥不尽,君家兄弟领司农。chú sù rú shān huī bù jǐn,jūn jiā xiōng dì lǐng sī nóng。

赠蔡二户部广平人

王世贞

参差鹓序进贤冠,不独兄难弟亦难。cān chà yuān xù jìn xián guān,bù dú xiōng nán dì yì nán。
解道滹沱饶紫气,至今双璧在邯郸。jiě dào hū tuó ráo zǐ qì,zhì jīn shuāng bì zài hán dān。

行抵平原而酒忽浊作此自嘲

王世贞

使君虚忝旧青州,无那平原有督邮。shǐ jūn xū tiǎn jiù qīng zhōu,wú nà píng yuán yǒu dū yóu。
解使玺书今夜至,不教封作醉乡侯。jiě shǐ xǐ shū jīn yè zhì,bù jiào fēng zuò zuì xiāng hóu。

李主簿携具为别索诗

王世贞

五陵车马日翩翩,上客空劳玳瑁筵。wǔ líng chē mǎ rì piān piān,shàng kè kōng láo dài mào yán。
欲觅阮家青眼去,只烦流水两三弦。yù mì ruǎn jiā qīng yǎn qù,zhǐ fán liú shuǐ liǎng sān xián。

李主簿携具为别索诗

王世贞

与君今日混风尘,明发生涯各自新。yǔ jūn jīn rì hùn fēng chén,míng fā shēng yá gè zì xīn。
何限吴山何限色,不将名姓借时人。hé xiàn wú shān hé xiàn sè,bù jiāng míng xìng jiè shí rén。

旅店夜酌

王世贞

蹇驴秋色易黄昏,穄米茅柴老瓦盆。jiǎn lǘ qiū sè yì huáng hūn,jì mǐ máo chái lǎo wǎ pén。
笑杀憨人周柱史,偏将紫气恼关门。xiào shā hān rén zhōu zhù shǐ,piān jiāng zǐ qì nǎo guān mén。

别江上人

王世贞

还将抖擞向风尘,一放声闻酒入唇。hái jiāng dǒu sǒu xiàng fēng chén,yī fàng shēng wén jiǔ rù chún。
莫笑野夫无所住,出山今是住山人。mò xiào yě fū wú suǒ zhù,chū shān jīn shì zhù shān rén。

别江上人

王世贞

门前紫马踏青苔,怨别新诗可更裁。mén qián zǐ mǎ tà qīng tái,yuàn bié xīn shī kě gèng cái。
回首燕山当落日,城头一片碧云来。huí shǒu yàn shān dāng luò rì,chéng tóu yī piàn bì yún lái。

过江一绝

王世贞

江豚吹浪浪花飞,无数征帆下钓矶。jiāng tún chuī làng làng huā fēi,wú shù zhēng fān xià diào jī。
饶他北固山头色,不傲江南旧布衣。ráo tā běi gù shān tóu sè,bù ào jiāng nán jiù bù yī。

赠别王生

王世贞

肘后刀圭倘见分,不须杯酒叹离群。zhǒu hòu dāo guī tǎng jiàn fēn,bù xū bēi jiǔ tàn lí qún。
他时天眼如相觅,林屈峰头生紫云。tā shí tiān yǎn rú xiāng mì,lín qū fēng tóu shēng zǐ yún。

赠别王生

王世贞

玉壶天酒号长春,五岳金符字字真。yù hú tiān jiǔ hào zhǎng chūn,wǔ yuè jīn fú zì zì zhēn。
若到缑山逢子晋,为言俱是姓王人。ruò dào gōu shān féng zi jìn,wèi yán jù shì xìng wáng rén。

楚人刘司封父母

王世贞

即看贤子领公车,中垒传经定不如。jí kàn xián zi lǐng gōng chē,zhōng lěi chuán jīng dìng bù rú。
莫怪红颜长自若,淮南旧有枕中书。mò guài hóng yán zhǎng zì ruò,huái nán jiù yǒu zhěn zhōng shū。