古诗词

放歌赠子相考功出参闽省

王世贞

自从上帝与富媪不相得,展鳌一足摧一极。zì cóng shàng dì yǔ fù ǎo bù xiāng dé,zhǎn áo yī zú cuī yī jí。
黄河漰■向西北,赤水妖株扫奎壁,天下文章夺颜色。huáng hé pēng xiàng xī běi,chì shuǐ yāo zhū sǎo kuí bì,tiān xià wén zhāng duó yán sè。
君不见历下生尔时,脱屣辞承明。jūn bù jiàn lì xià shēng ěr shí,tuō xǐ cí chéng míng。
道傍黄绶不肯跪,刺史刺促惭颜赪。dào bàng huáng shòu bù kěn guì,cì shǐ cì cù cán yán chēng。
吴郎楚狂人,凤歌往往嘲公卿。wú láng chǔ kuáng rén,fèng gē wǎng wǎng cháo gōng qīng。
朝来襆被门下省,交游顷刻藏其名。cháo lái fú bèi mén xià shěng,jiāo yóu qǐng kè cáng qí míng。
丈夫得失为龙蛇,精灵变化空咨嗟。zhàng fū dé shī wèi lóng shé,jīng líng biàn huà kōng zī jiē。
君不见王世贞,其人口吻俱烟霞。jūn bù jiàn wáng shì zhēn,qí rén kǒu wěn jù yān xiá。
令裤铁裲裆守东海,探丸杀吏纷如麻,绿沈枪头雪生花。lìng kù tiě liǎng dāng shǒu dōng hǎi,tàn wán shā lì fēn rú má,lǜ shěn qiāng tóu xuě shēng huā。
腰间有骨不自保,屈曲脂韦竟谁道。yāo jiān yǒu gǔ bù zì bǎo,qū qū zhī wéi jìng shuí dào。
欲诣扶桑数红日,可向中原照颠倒。yù yì fú sāng shù hóng rì,kě xiàng zhōng yuán zhào diān dào。
数子岂不甘沉沦,长安城中一宗臣。shù zi qǐ bù gān chén lún,zhǎng ān chéng zhōng yī zōng chén。
酒酣击筑气益振,高歌四座空无人。jiǔ hān jī zhù qì yì zhèn,gāo gē sì zuò kōng wú rén。
恍如玉山映秋旻,句成不知有鬼神。huǎng rú yù shān yìng qiū mín,jù chéng bù zhī yǒu guǐ shén。
翩然黄鹄离天津,要驱娲石绣七闽。piān rán huáng gǔ lí tiān jīn,yào qū wā shí xiù qī mǐn。
霓为车,风为马,张石帆,槌河鼓。ní wèi chē,fēng wèi mǎ,zhāng shí fān,chuí hé gǔ。
叱来武夷君,余与汝细数。chì lái wǔ yí jūn,yú yǔ rǔ xì shù。
崇峰三十六,一一峰尖凤凰舞。chóng fēng sān shí liù,yī yī fēng jiān fèng huáng wǔ。
只今西太华、东岱宗,两山壁立峙太古。zhǐ jīn xī tài huá dōng dài zōng,liǎng shān bì lì zhì tài gǔ。
不知南天竟何力,谁撑柱。bù zhī nán tiān jìng hé lì,shuí chēng zhù。
乃今知有武夷之颠高巉岩,使君为益千仞岩,不忧岳神上相谗。nǎi jīn zhī yǒu wǔ yí zhī diān gāo chán yán,shǐ jūn wèi yì qiān rèn yán,bù yōu yuè shén shàng xiāng chán。
世贞昔东迁,宗也遗之宝剑篇。shì zhēn xī dōng qiān,zōng yě yí zhī bǎo jiàn piān。
试弹蒯缑歌,歌曲未竟风冷然。shì dàn kuǎi gōu gē,gē qū wèi jìng fēng lěng rán。
玄商起眦眦尽裂,回光滔荡难识察。xuán shāng qǐ zì zì jǐn liè,huí guāng tāo dàng nán shí chá。
遂令人间三尺铁,夜夜星辰莽回列。suì lìng rén jiān sān chǐ tiě,yè yè xīng chén mǎng huí liè。
我欲还君剑、报君诗。wǒ yù hái jūn jiàn bào jūn shī。
恐君试过延津道,化作双龙乘雨飞。kǒng jūn shì guò yán jīn dào,huà zuò shuāng lóng chéng yǔ fēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

郡丞陈侯晦伯博雅于今无二与余倾盖辄遂绸洽兹以量移得南户曹不胜离析之感情见乎辞

王世贞

文酒时时枉敝庐,忽从天上见徵车。wén jiǔ shí shí wǎng bì lú,hū cóng tiān shàng jiàn zhēng chē。
青州我竟老从事,白下君今行秘书。qīng zhōu wǒ jìng lǎo cóng shì,bái xià jūn jīn xíng mì shū。
霜后折兰交恨晚,道傍骑竹意难虚。shuāng hòu zhé lán jiāo hèn wǎn,dào bàng qí zhú yì nán xū。
严公倘许仍分绶,遮莫花溪自扫除。yán gōng tǎng xǔ réng fēn shòu,zhē mò huā xī zì sǎo chú。

郡丞陈侯晦伯博雅于今无二与余倾盖辄遂绸洽兹以量移得南户曹不胜离析之感情见乎辞

王世贞

柴门朝色动干旄,念汝谈天辩转豪。chái mén cháo sè dòng gàn máo,niàn rǔ tán tiān biàn zhuǎn háo。
星气忽寒离后剑,月光应鉴梦中刀。xīng qì hū hán lí hòu jiàn,yuè guāng yīng jiàn mèng zhōng dāo。
长干骑过停金缕,采石舟回映锦袍。zhǎng gàn qí guò tíng jīn lǚ,cǎi shí zhōu huí yìng jǐn páo。
共道古来人物志,至今犹自属仓曹。gòng dào gǔ lái rén wù zhì,zhì jīn yóu zì shǔ cāng cáo。

病后问子与

王世贞

布帽春逢思转孤,祇饶身在各江湖。bù mào chūn féng sī zhuǎn gū,qí ráo shēn zài gè jiāng hú。
归时五马今馀几,病后双鱼肯念无。guī shí wǔ mǎ jīn yú jǐ,bìng hòu shuāng yú kěn niàn wú。
留客可仍倾若下,著书应否号潜夫。liú kè kě réng qīng ruò xià,zhù shū yīng fǒu hào qián fū。
如论庾信穷愁骨,总得秋风也未苏。rú lùn yǔ xìn qióng chóu gǔ,zǒng dé qiū fēng yě wèi sū。

九日泛舟灵岩以病且雨不克登有作

王世贞

伏枕移船秋色来,秋山空抱碧崔嵬。fú zhěn yí chuán qiū sè lái,qiū shān kōng bào bì cuī wéi。
乾坤总负登高意,风雨难私济胜才。qián kūn zǒng fù dēng gāo yì,fēng yǔ nán sī jì shèng cái。
谁遣紫萸供独笑,只应黄菊背人开。shuí qiǎn zǐ yú gōng dú xiào,zhǐ yīng huáng jú bèi rén kāi。
欲知游赏俱陈迹,吴越双留万古台。yù zhī yóu shǎng jù chén jì,wú yuè shuāng liú wàn gǔ tái。

答抑之鸿胪问疾

王世贞

高枕青山萝席寒,旧游天上慰加餐。gāo zhěn qīng shān luó xí hán,jiù yóu tiān shàng wèi jiā cān。
身同狗马元甘病,歌到龙蛇且自宽。shēn tóng gǒu mǎ yuán gān bìng,gē dào lóng shé qiě zì kuān。
万事穷途偏阮籍,几人公望似袁安。wàn shì qióng tú piān ruǎn jí,jǐ rén gōng wàng shì yuán ān。
当年九畹曾分佩,萧飒商秋尚未残。dāng nián jiǔ wǎn céng fēn pèi,xiāo sà shāng qiū shàng wèi cán。

张公洞怀李于鳞

王世贞

李生昔登西岳峰,泚笔题我金芙蓉。lǐ shēng xī dēng xī yuè fēng,cǐ bǐ tí wǒ jīn fú róng。
岂谓姓名荣二华,只怜风雨失双龙。qǐ wèi xìng míng róng èr huá,zhǐ lián fēng yǔ shī shuāng lóng。
燕中旧社人人筑,吴下诸山处处筇。yàn zhōng jiù shè rén rén zhù,wú xià zhū shān chù chù qióng。
石髓总应今日有,可堪中散不相从。shí suǐ zǒng yīng jīn rì yǒu,kě kān zhōng sàn bù xiāng cóng。

游善权寺僧云距长兴可两舍因怀徐子与

王世贞

共识菰城指掌间,踟蹰尊酒未堪攀。gòng shí gū chéng zhǐ zhǎng jiān,chí chú zūn jiǔ wèi kān pān。
弦中孤鹤泠然去,镜里浮云杳自闲。xián zhōng gū hè líng rán qù,jìng lǐ fú yún yǎo zì xián。
罨画溪分一湖水,卖茶人共两兴山。yǎn huà xī fēn yī hú shuǐ,mài chá rén gòng liǎng xīng shān。
相知莫笑王猷懒,安道于今善闭关。xiāng zhī mò xiào wáng yóu lǎn,ān dào yú jīn shàn bì guān。

送太仓唐倅之桃源令

王世贞

自识量移帝宠新,莫因才大叹沈沦。zì shí liàng yí dì chǒng xīn,mò yīn cái dà tàn shěn lún。
家邻湘水元通楚,官是桃源不避秦。jiā lín xiāng shuǐ yuán tōng chǔ,guān shì táo yuán bù bì qín。
花里鸣弦千嶂色,月明飞舄万家春。huā lǐ míng xián qiān zhàng sè,yuè míng fēi xì wàn jiā chūn。
兰台倘语登高事,唐勒应夸赋有神。lán tái tǎng yǔ dēng gāo shì,táng lēi yīng kuā fù yǒu shén。

闰十月朔病中作

王世贞

伏枕人间万事轻,偶探残历唤愁生。fú zhěn rén jiān wàn shì qīng,ǒu tàn cán lì huàn chóu shēng。
初疑玉殿仍颁朔,不谓玄冥再主盟。chū yí yù diàn réng bān shuò,bù wèi xuán míng zài zhǔ méng。
病似黄杨多进退,情如芳草易枯荣。bìng shì huáng yáng duō jìn tuì,qíng rú fāng cǎo yì kū róng。
谁怜止酒无多睡,夜夜清霜闰五更。shuí lián zhǐ jiǔ wú duō shuì,yè yè qīng shuāng rùn wǔ gèng。

云上人讲经造塔见过索诗

王世贞

吾师慧福悟来深,卐字从胸众所钦。wú shī huì fú wù lái shēn,wàn zì cóng xiōng zhòng suǒ qīn。
趺坐俄成水月观,翻经忽动海潮音。fū zuò é chéng shuǐ yuè guān,fān jīng hū dòng hǎi cháo yīn。
塔因听法名多宝,田为酬恩字布金。tǎ yīn tīng fǎ míng duō bǎo,tián wèi chóu ēn zì bù jīn。
功德总高何所冀,翛然一钵下丛林。gōng dé zǒng gāo hé suǒ jì,xiāo rán yī bō xià cóng lín。

周公瑕登太山自于鳞所归岁暮访病夫海上有赠

王世贞

岁晏寒扉傍日开,江昏独棹溯波来。suì yàn hán fēi bàng rì kāi,jiāng hūn dú zhào sù bō lái。
还因东海云霞至,似挟中原岱色回。hái yīn dōng hǎi yún xiá zhì,shì xié zhōng yuán dài sè huí。
万事何人怜伏枕,千秋无恙起衔杯。wàn shì hé rén lián fú zhěn,qiān qiū wú yàng qǐ xián bēi。
宁论我退君能进,屈指重看御李才。níng lùn wǒ tuì jūn néng jìn,qū zhǐ zhòng kàn yù lǐ cái。

酬张幼于对雪见怀之作

王世贞

雪后柴门迹未新,谁将尺素走阳春。xuě hòu chái mén jì wèi xīn,shuí jiāng chǐ sù zǒu yáng chūn。
应怜短棹山阴客,共是朱弦调里人。yīng lián duǎn zhào shān yīn kè,gòng shì zhū xián diào lǐ rén。
超暝楼台同气象,濯风梅柳且精神。chāo míng lóu tái tóng qì xiàng,zhuó fēng méi liǔ qiě jīng shén。
相知莫笑多高枕,懒病袁生不为贫。xiāng zhī mò xiào duō gāo zhěn,lǎn bìng yuán shēng bù wèi pín。

王太史元驭奉使东归移疾得请诗以问之

王世贞

丹书玉节下青霄,拥传春风故里饶。dān shū yù jié xià qīng xiāo,yōng chuán chūn fēng gù lǐ ráo。
不为马卿金掌露,欲观枚叔广陵潮。bù wèi mǎ qīng jīn zhǎng lù,yù guān méi shū guǎng líng cháo。
荷衣半入天香暖,藜杖初分社火遥。hé yī bàn rù tiān xiāng nuǎn,lí zhàng chū fēn shè huǒ yáo。
见说蓬壶元咫尺,可将仙骨伴渔樵。jiàn shuō péng hú yuán zhǐ chǐ,kě jiāng xiān gǔ bàn yú qiáo。

山东道中怀于鳞郤寄

王世贞

强欲弹冠尘黯然,怀人初就北征篇。qiáng yù dàn guān chén àn rán,huái rén chū jiù běi zhēng piān。
大王风自乾坤满,高士星仍海岱偏。dà wáng fēng zì qián kūn mǎn,gāo shì xīng réng hǎi dài piān。
九畹经时芳不负,连城欲暮好谁怜。jiǔ wǎn jīng shí fāng bù fù,lián chéng yù mù hǎo shuí lián。
山楼念汝须相迟,白雪春来恐废弦。shān lóu niàn rǔ xū xiāng chí,bái xuě chūn lái kǒng fèi xián。

早行河间道中

王世贞

夜阑鸡鸣不掩关,清霜作丝尘作颜。yè lán jī míng bù yǎn guān,qīng shuāng zuò sī chén zuò yán。
春星马首时欲堕,桃花屋头未暇攀。chūn xīng mǎ shǒu shí yù duò,táo huā wū tóu wèi xiá pān。
居人自歌枣纂纂,行子颇畏车班班。jū rén zì gē zǎo zuǎn zuǎn,xíng zi pǒ wèi chē bān bān。
瀛州城北半陂水,羡汝沙鸥相对闲。yíng zhōu chéng běi bàn bēi shuǐ,xiàn rǔ shā ōu xiāng duì xián。