古诗词

放歌赠子相考功出参闽省

王世贞

自从上帝与富媪不相得,展鳌一足摧一极。zì cóng shàng dì yǔ fù ǎo bù xiāng dé,zhǎn áo yī zú cuī yī jí。
黄河漰■向西北,赤水妖株扫奎壁,天下文章夺颜色。huáng hé pēng xiàng xī běi,chì shuǐ yāo zhū sǎo kuí bì,tiān xià wén zhāng duó yán sè。
君不见历下生尔时,脱屣辞承明。jūn bù jiàn lì xià shēng ěr shí,tuō xǐ cí chéng míng。
道傍黄绶不肯跪,刺史刺促惭颜赪。dào bàng huáng shòu bù kěn guì,cì shǐ cì cù cán yán chēng。
吴郎楚狂人,凤歌往往嘲公卿。wú láng chǔ kuáng rén,fèng gē wǎng wǎng cháo gōng qīng。
朝来襆被门下省,交游顷刻藏其名。cháo lái fú bèi mén xià shěng,jiāo yóu qǐng kè cáng qí míng。
丈夫得失为龙蛇,精灵变化空咨嗟。zhàng fū dé shī wèi lóng shé,jīng líng biàn huà kōng zī jiē。
君不见王世贞,其人口吻俱烟霞。jūn bù jiàn wáng shì zhēn,qí rén kǒu wěn jù yān xiá。
令裤铁裲裆守东海,探丸杀吏纷如麻,绿沈枪头雪生花。lìng kù tiě liǎng dāng shǒu dōng hǎi,tàn wán shā lì fēn rú má,lǜ shěn qiāng tóu xuě shēng huā。
腰间有骨不自保,屈曲脂韦竟谁道。yāo jiān yǒu gǔ bù zì bǎo,qū qū zhī wéi jìng shuí dào。
欲诣扶桑数红日,可向中原照颠倒。yù yì fú sāng shù hóng rì,kě xiàng zhōng yuán zhào diān dào。
数子岂不甘沉沦,长安城中一宗臣。shù zi qǐ bù gān chén lún,zhǎng ān chéng zhōng yī zōng chén。
酒酣击筑气益振,高歌四座空无人。jiǔ hān jī zhù qì yì zhèn,gāo gē sì zuò kōng wú rén。
恍如玉山映秋旻,句成不知有鬼神。huǎng rú yù shān yìng qiū mín,jù chéng bù zhī yǒu guǐ shén。
翩然黄鹄离天津,要驱娲石绣七闽。piān rán huáng gǔ lí tiān jīn,yào qū wā shí xiù qī mǐn。
霓为车,风为马,张石帆,槌河鼓。ní wèi chē,fēng wèi mǎ,zhāng shí fān,chuí hé gǔ。
叱来武夷君,余与汝细数。chì lái wǔ yí jūn,yú yǔ rǔ xì shù。
崇峰三十六,一一峰尖凤凰舞。chóng fēng sān shí liù,yī yī fēng jiān fèng huáng wǔ。
只今西太华、东岱宗,两山壁立峙太古。zhǐ jīn xī tài huá dōng dài zōng,liǎng shān bì lì zhì tài gǔ。
不知南天竟何力,谁撑柱。bù zhī nán tiān jìng hé lì,shuí chēng zhù。
乃今知有武夷之颠高巉岩,使君为益千仞岩,不忧岳神上相谗。nǎi jīn zhī yǒu wǔ yí zhī diān gāo chán yán,shǐ jūn wèi yì qiān rèn yán,bù yōu yuè shén shàng xiāng chán。
世贞昔东迁,宗也遗之宝剑篇。shì zhēn xī dōng qiān,zōng yě yí zhī bǎo jiàn piān。
试弹蒯缑歌,歌曲未竟风冷然。shì dàn kuǎi gōu gē,gē qū wèi jìng fēng lěng rán。
玄商起眦眦尽裂,回光滔荡难识察。xuán shāng qǐ zì zì jǐn liè,huí guāng tāo dàng nán shí chá。
遂令人间三尺铁,夜夜星辰莽回列。suì lìng rén jiān sān chǐ tiě,yè yè xīng chén mǎng huí liè。
我欲还君剑、报君诗。wǒ yù hái jūn jiàn bào jūn shī。
恐君试过延津道,化作双龙乘雨飞。kǒng jūn shì guò yán jīn dào,huà zuò shuāng lóng chéng yǔ fēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

和陈玉叔大参雪夜见怀之作

王世贞

射堂飞霰点朱衣,拥鼻微吟念采薇。shè táng fēi xiàn diǎn zhū yī,yōng bí wēi yín niàn cǎi wēi。
岂谓剡中游客尽,端因郢曲和人稀。qǐ wèi shàn zhōng yóu kè jǐn,duān yīn yǐng qū hé rén xī。
渔蓑此夜寒从剧,鹤氅当年貌已非。yú suō cǐ yè hán cóng jù,hè chǎng dāng nián mào yǐ fēi。
犹记醉呼儿辈语,五陵豪侠臂鹰归。yóu jì zuì hū ér bèi yǔ,wǔ líng háo xiá bì yīng guī。

二月十三日作

王世贞

苦海依稀见宿因,长期抖擞出风尘。kǔ hǎi yī xī jiàn sù yīn,zhǎng qī dǒu sǒu chū fēng chén。
从他斑管书文伯,不博黄冠署道民。cóng tā bān guǎn shū wén bó,bù bó huáng guān shǔ dào mín。
举眼便非干已事,到头须认自家身。jǔ yǎn biàn fēi gàn yǐ shì,dào tóu xū rèn zì jiā shēn。
似闻寒雨多僝僽,二月梅花始露春。shì wén hán yǔ duō chán zhòu,èr yuè méi huā shǐ lù chūn。

二月十三日作

王世贞

海上青鸾杳未还,至今消息有无间。hǎi shàng qīng luán yǎo wèi hái,zhì jīn xiāo xī yǒu wú jiān。
毋论神女曾捐佩,不向君王乞赐环。wú lùn shén nǚ céng juān pèi,bù xiàng jūn wáng qǐ cì huán。
风急乱英迷客路,雨晴圆照满家山。fēng jí luàn yīng mí kè lù,yǔ qíng yuán zhào mǎn jiā shān。
双轮任是催人紧,见说难销物外颜。shuāng lún rèn shì cuī rén jǐn,jiàn shuō nán xiāo wù wài yán。

董茂才扬名以文见贽有赠

王世贞

四明狂客代不尽,今汝毫翰复纵横。sì míng kuáng kè dài bù jǐn,jīn rǔ háo hàn fù zòng héng。
垆中赤堇精已就,匣里青萍雄自鸣。lú zhōng chì jǐn jīng yǐ jiù,xiá lǐ qīng píng xióng zì míng。
末路交游皮作相,满堂文酒目偏成。mò lù jiāo yóu pí zuò xiāng,mǎn táng wén jiǔ mù piān chéng。
毋轻潦倒宽长服,汉策还须待董生。wú qīng lǎo dào kuān zhǎng fú,hàn cè hái xū dài dǒng shēng。

傅公瑕携丽人梅花新居贻书自辨而诗有晚得新交萼绿华语盖指梅也且索和章赋此驳之并用志嘲

王世贞

见说新居傍若耶,时过莲女鬓如鸦。jiàn shuō xīn jū bàng ruò yé,shí guò lián nǚ bìn rú yā。
纵令解赠金条脱,未必真逢萼绿华。zòng lìng jiě zèng jīn tiáo tuō,wèi bì zhēn féng è lǜ huá。
为雨为云终属梦,非空非色向谁夸。wèi yǔ wèi yún zhōng shǔ mèng,fēi kōng fēi sè xiàng shuí kuā。
道人也住梅花屋,纸帐疏棂月影斜。dào rén yě zhù méi huā wū,zhǐ zhàng shū líng yuè yǐng xié。

闻家弟乞休不遂有感

王世贞

草色池塘梦未真,天涯难问惫和贫。cǎo sè chí táng mèng wèi zhēn,tiān yá nán wèn bèi hé pín。
阿谁传得思归引,令我长为诳语人。ā shuí chuán dé sī guī yǐn,lìng wǒ zhǎng wèi kuáng yǔ rén。
竹箭自然江左贵,桃花无恙武陵春。zhú jiàn zì rán jiāng zuǒ guì,táo huā wú yàng wǔ líng chūn。
柴门扫罢还堪掩,不必埙篪聒老身。chái mén sǎo bà hái kān yǎn,bù bì xūn chí guā lǎo shēn。

闻家弟乞休不遂有感

王世贞

神虎门头欲解簪,名高天亦妒山林。shén hǔ mén tóu yù jiě zān,míng gāo tiān yì dù shān lín。
未应君相真司命,自古行藏好信心。wèi yīng jūn xiāng zhēn sī mìng,zì gǔ xíng cáng hǎo xìn xīn。
龙性驯来生豢法,鸢肩看后起知音。lóng xìng xùn lái shēng huàn fǎ,yuān jiān kàn hòu qǐ zhī yīn。
但令五技如兄短,不畏藤萝卧不深。dàn lìng wǔ jì rú xiōng duǎn,bù wèi téng luó wò bù shēn。

子厚王孙再寄新文有答

王世贞

一片春云五色翰,开来字字吐琅玕。yī piàn chūn yún wǔ sè hàn,kāi lái zì zì tǔ láng gān。
亦知唐叔成圭易,不放长沙舞袖宽。yì zhī táng shū chéng guī yì,bù fàng zhǎng shā wǔ xiù kuān。
宅近南阳龙好卧,台偏江左凤难看。zhái jìn nán yáng lóng hǎo wò,tái piān jiāng zuǒ fèng nán kàn。
君知此道千秋贵,试把微言问子桓。jūn zhī cǐ dào qiān qiū guì,shì bǎ wēi yán wèn zi huán。

伯承少卿自报国寺分手二十五年矣虽讯问不废而笑谈永隔今岁初夏复有一诗见遗聊尔奉答

王世贞

招提杯酒散词盟,华发苍颜铸此生。zhāo tí bēi jiǔ sàn cí méng,huá fā cāng yán zhù cǐ shēng。
各负一编湖海日,不贪群少斗山名。gè fù yī biān hú hǎi rì,bù tān qún shǎo dòu shān míng。
升沉事事归陈迹,耕凿年年饱太平。shēng chén shì shì guī chén jì,gēng záo nián nián bǎo tài píng。
见说白公禅观后,紫绡菱角对弹筝。jiàn shuō bái gōng chán guān hòu,zǐ xiāo líng jiǎo duì dàn zhēng。

答舍弟敬美觐还复履江右臬任时偕余访道有遇

王世贞

春风至自蓟门天,念尔行藏并有缘。chūn fēng zhì zì jì mén tiān,niàn ěr xíng cáng bìng yǒu yuán。
谒帝云裾犹五色,逢真灵药更千年。yè dì yún jū yóu wǔ sè,féng zhēn líng yào gèng qiān nián。
章江竹马迎维楫,娄水茅龙引别筵。zhāng jiāng zhú mǎ yíng wéi jí,lóu shuǐ máo lóng yǐn bié yán。
笑杀丰城寻紫气,于今双剑女牛边。xiào shā fēng chéng xún zǐ qì,yú jīn shuāng jiàn nǚ niú biān。

答舍弟敬美觐还复履江右臬任时偕余访道有遇

王世贞

抗疏归田计已虚,惠文重戴莫踌蹰。kàng shū guī tián jì yǐ xū,huì wén zhòng dài mò chóu chú。
当空月朗从圆缺,过巘云闲任卷舒。dāng kōng yuè lǎng cóng yuán quē,guò yǎn yún xián rèn juǎn shū。
玩世不妨身内宝,误人须辨枕中书。wán shì bù fáng shēn nèi bǎo,wù rén xū biàn zhěn zhōng shū。
茅家仲弟饶供张,可道难兄去不如。máo jiā zhòng dì ráo gōng zhāng,kě dào nán xiōng qù bù rú。

伯起不就公车杜门著书寄此致羡

王世贞

旋郤公车甘隐沦,爱君初作自由身。xuán xì gōng chē gān yǐn lún,ài jūn chū zuò zì yóu shēn。
书成柿叶真如晋,种得桃花不避秦。shū chéng shì yè zhēn rú jìn,zhǒng dé táo huā bù bì qín。
湖海几曾湮竹帛,烟波随处吐丝纶。hú hǎi jǐ céng yān zhú bó,yān bō suí chù tǔ sī lún。
倦夫尘梦从夸觉,争似元无入梦人。juàn fū chén mèng cóng kuā jué,zhēng shì yuán wú rù mèng rén。

寄寿宫保大司空潘公

王世贞

淮海仙帆指日悬,燕京优诏自天传。huái hǎi xiān fān zhǐ rì xuán,yàn jīng yōu zhào zì tiān chuán。
那知岳降生申地,已是河宗献瑞年。nà zhī yuè jiàng shēng shēn dì,yǐ shì hé zōng xiàn ruì nián。
帝赉玄熊因拯世,人夸白马不沉渊。dì lài xuán xióng yīn zhěng shì,rén kuā bái mǎ bù chén yuān。
宣房信有如椽笔,能写虞家禹贡篇。xuān fáng xìn yǒu rú chuán bǐ,néng xiě yú jiā yǔ gòng piān。

戏章仲玉写楞严经且用自解

王世贞

要君日日写楞严,昙?村头损素缣。yào jūn rì rì xiě léng yán,tán rǎng cūn tóu sǔn sù jiān。
夜望神光生口角,朝疑舍利吐毫尖。yè wàng shén guāng shēng kǒu jiǎo,cháo yí shě lì tǔ háo jiān。
行歌剑客缑将蒯,调笑书生舌欲钳。xíng gē jiàn kè gōu jiāng kuǎi,diào xiào shū shēng shé yù qián。
真个法门无一字,五千函卷是谁添。zhēn gè fǎ mén wú yī zì,wǔ qiān hán juǎn shì shuí tiān。

云巢老人走使渡江以诗相问有作序定千皇甫谧语赋此报之仍寓怀仰

王世贞

却扫深居万事空,修鳞珍重下江东。què sǎo shēn jū wàn shì kōng,xiū lín zhēn zhòng xià jiāng dōng。
何哉一序烦玄晏,久矣三都属太冲。hé zāi yī xù fán xuán yàn,jiǔ yǐ sān dōu shǔ tài chōng。
老去浮名杯酒外,悟来归计佛灯中。lǎo qù fú míng bēi jiǔ wài,wù lái guī jì fú dēng zhōng。
亦知杖屦难征逐,幸自鞍山两地同。yì zhī zhàng jù nán zhēng zhú,xìng zì ān shān liǎng dì tóng。