古诗词

放歌赠子相考功出参闽省

王世贞

自从上帝与富媪不相得,展鳌一足摧一极。zì cóng shàng dì yǔ fù ǎo bù xiāng dé,zhǎn áo yī zú cuī yī jí。
黄河漰■向西北,赤水妖株扫奎壁,天下文章夺颜色。huáng hé pēng xiàng xī běi,chì shuǐ yāo zhū sǎo kuí bì,tiān xià wén zhāng duó yán sè。
君不见历下生尔时,脱屣辞承明。jūn bù jiàn lì xià shēng ěr shí,tuō xǐ cí chéng míng。
道傍黄绶不肯跪,刺史刺促惭颜赪。dào bàng huáng shòu bù kěn guì,cì shǐ cì cù cán yán chēng。
吴郎楚狂人,凤歌往往嘲公卿。wú láng chǔ kuáng rén,fèng gē wǎng wǎng cháo gōng qīng。
朝来襆被门下省,交游顷刻藏其名。cháo lái fú bèi mén xià shěng,jiāo yóu qǐng kè cáng qí míng。
丈夫得失为龙蛇,精灵变化空咨嗟。zhàng fū dé shī wèi lóng shé,jīng líng biàn huà kōng zī jiē。
君不见王世贞,其人口吻俱烟霞。jūn bù jiàn wáng shì zhēn,qí rén kǒu wěn jù yān xiá。
令裤铁裲裆守东海,探丸杀吏纷如麻,绿沈枪头雪生花。lìng kù tiě liǎng dāng shǒu dōng hǎi,tàn wán shā lì fēn rú má,lǜ shěn qiāng tóu xuě shēng huā。
腰间有骨不自保,屈曲脂韦竟谁道。yāo jiān yǒu gǔ bù zì bǎo,qū qū zhī wéi jìng shuí dào。
欲诣扶桑数红日,可向中原照颠倒。yù yì fú sāng shù hóng rì,kě xiàng zhōng yuán zhào diān dào。
数子岂不甘沉沦,长安城中一宗臣。shù zi qǐ bù gān chén lún,zhǎng ān chéng zhōng yī zōng chén。
酒酣击筑气益振,高歌四座空无人。jiǔ hān jī zhù qì yì zhèn,gāo gē sì zuò kōng wú rén。
恍如玉山映秋旻,句成不知有鬼神。huǎng rú yù shān yìng qiū mín,jù chéng bù zhī yǒu guǐ shén。
翩然黄鹄离天津,要驱娲石绣七闽。piān rán huáng gǔ lí tiān jīn,yào qū wā shí xiù qī mǐn。
霓为车,风为马,张石帆,槌河鼓。ní wèi chē,fēng wèi mǎ,zhāng shí fān,chuí hé gǔ。
叱来武夷君,余与汝细数。chì lái wǔ yí jūn,yú yǔ rǔ xì shù。
崇峰三十六,一一峰尖凤凰舞。chóng fēng sān shí liù,yī yī fēng jiān fèng huáng wǔ。
只今西太华、东岱宗,两山壁立峙太古。zhǐ jīn xī tài huá dōng dài zōng,liǎng shān bì lì zhì tài gǔ。
不知南天竟何力,谁撑柱。bù zhī nán tiān jìng hé lì,shuí chēng zhù。
乃今知有武夷之颠高巉岩,使君为益千仞岩,不忧岳神上相谗。nǎi jīn zhī yǒu wǔ yí zhī diān gāo chán yán,shǐ jūn wèi yì qiān rèn yán,bù yōu yuè shén shàng xiāng chán。
世贞昔东迁,宗也遗之宝剑篇。shì zhēn xī dōng qiān,zōng yě yí zhī bǎo jiàn piān。
试弹蒯缑歌,歌曲未竟风冷然。shì dàn kuǎi gōu gē,gē qū wèi jìng fēng lěng rán。
玄商起眦眦尽裂,回光滔荡难识察。xuán shāng qǐ zì zì jǐn liè,huí guāng tāo dàng nán shí chá。
遂令人间三尺铁,夜夜星辰莽回列。suì lìng rén jiān sān chǐ tiě,yè yè xīng chén mǎng huí liè。
我欲还君剑、报君诗。wǒ yù hái jūn jiàn bào jūn shī。
恐君试过延津道,化作双龙乘雨飞。kǒng jūn shì guò yán jīn dào,huà zuò shuāng lóng chéng yǔ fēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

九江道中大风

王世贞

乌头千树卷秋蓬,乱激飞涛拍大空。wū tóu qiān shù juǎn qiū péng,luàn jī fēi tāo pāi dà kōng。
坐起船窗浑不觉,此生原惯石尤风。zuò qǐ chuán chuāng hún bù jué,cǐ shēng yuán guàn shí yóu fēng。

江口望鄱阳湖感事

王世贞

十万楼船不得骄,洪波血立注青霄。shí wàn lóu chuán bù dé jiāo,hóng bō xuè lì zhù qīng xiāo。
天弧一举旄头落,不似浔阳枉射鲛。tiān hú yī jǔ máo tóu luò,bù shì xún yáng wǎng shè jiāo。

过九江风迅不克上匡庐自嘲

王世贞

月满清尊霞满裾,何人不信上匡庐。yuè mǎn qīng zūn xiá mǎn jū,hé rén bù xìn shàng kuāng lú。
东风一夜吹帆去,估客江陵也不如。dōng fēng yī yè chuī fān qù,gū kè jiāng líng yě bù rú。

江州问琵琶亭

王世贞

亦知迁地胜长沙,无那中年易忆家。yì zhī qiān dì shèng zhǎng shā,wú nà zhōng nián yì yì jiā。
裁唱楚歌头便白,不须遥夜听琵琶。cái chàng chǔ gē tóu biàn bái,bù xū yáo yè tīng pí pá。

戏题赤壁

王世贞

越州兰亭千载奇,黄州赤壁今半之。yuè zhōu lán tíng qiān zài qí,huáng zhōu chì bì jīn bàn zhī。
若使舟人不解说,一拳顽石草迷离。ruò shǐ zhōu rén bù jiě shuō,yī quán wán shí cǎo mí lí。

道士洑

王世贞

西塞山头啼杜鹃,湔涛百尺泻楼船。xī sāi shān tóu tí dù juān,jiān tāo bǎi chǐ xiè lóu chuán。
总令渔父心无事,耐可中流倚醉眠。zǒng lìng yú fù xīn wú shì,nài kě zhōng liú yǐ zuì mián。

泊樊口

王世贞

千条弱缕拂轻罗,尽日无风少见波。qiān tiáo ruò lǚ fú qīng luó,jǐn rì wú fēng shǎo jiàn bō。
不到武昌应不恨,一尊樊口听渔歌。bù dào wǔ chāng yīng bù hèn,yī zūn fán kǒu tīng yú gē。

偶览元白长庆集有感逝者

王世贞

莫悲长庆元丞死,更觅刘郎伴白头。mò bēi zhǎng qìng yuán chéng sǐ,gèng mì liú láng bàn bái tóu。
何事调高酬不得,一生春雪半生愁。hé shì diào gāo chóu bù dé,yī shēng chūn xuě bàn shēng chóu。

小饮东林戏成

王世贞

双旌曙色转逶迤,那似门人篮笋迟。shuāng jīng shǔ sè zhuǎn wēi yí,nà shì mén rén lán sǔn chí。
今日白莲无酒禁,可知游客不攒眉。jīn rì bái lián wú jiǔ jìn,kě zhī yóu kè bù zǎn méi。

余次得邸报姚继文少卿南太常予卿太仆因寄一绝

王世贞

我徙苍梧君豫章,君游留省我金阊。wǒ xǐ cāng wú jūn yù zhāng,jūn yóu liú shěng wǒ jīn chāng。
司空自有华阴土,一拭能令两剑霜。sī kōng zì yǒu huá yīn tǔ,yī shì néng lìng liǎng jiàn shuāng。

程孟孺谒余武昌以是日至而余以是日发因偕登庐岳各返故里遂成二绝为赠并呈豫章诸王孙

王世贞

君作游人上武昌,我为迁客下浔阳。jūn zuò yóu rén shàng wǔ chāng,wǒ wèi qiān kè xià xún yáng。
何如一醉匡庐色,归卧沧江紫气傍。hé rú yī zuì kuāng lú sè,guī wò cāng jiāng zǐ qì bàng。

程孟孺谒余武昌以是日至而余以是日发因偕登庐岳各返故里遂成二绝为赠并呈豫章诸王孙

王世贞

豫章隆准汉王孙,推食能将国士论。yù zhāng lóng zhǔn hàn wáng sūn,tuī shí néng jiāng guó shì lùn。
君去但夸庐岳好,此曹无念落朱门。jūn qù dàn kuā lú yuè hǎo,cǐ cáo wú niàn luò zhū mén。

寄用晦君颇事丹术聊此志规

王世贞

彭蠡春流白雪声,小山朱邸暮云横。péng lí chūn liú bái xuě shēng,xiǎo shān zhū dǐ mù yún héng。
枕中那得无鸿宝,其若当年误更生。zhěn zhōng nà dé wú hóng bǎo,qí ruò dāng nián wù gèng shēng。

赠袭克懋文学

王世贞

潦倒青衫也不贫,济南诗样诵来新。lǎo dào qīng shān yě bù pín,jì nán shī yàng sòng lái xīn。
相逢莫怪难分手,白雪楼中纵酒人。xiāng féng mò guài nán fēn shǒu,bái xuě lóu zhōng zòng jiǔ rén。

哭王君载四绝

王世贞

娄江云色黯芊眠,知道王家玉不全。lóu jiāng yún sè àn qiān mián,zhī dào wáng jiā yù bù quán。
七尺并埋千卷去,的应天上胜顽仙。qī chǐ bìng mái qiān juǎn qù,de yīng tiān shàng shèng wán xiān。