古诗词

放歌赠子相考功出参闽省

王世贞

自从上帝与富媪不相得,展鳌一足摧一极。zì cóng shàng dì yǔ fù ǎo bù xiāng dé,zhǎn áo yī zú cuī yī jí。
黄河漰■向西北,赤水妖株扫奎壁,天下文章夺颜色。huáng hé pēng xiàng xī běi,chì shuǐ yāo zhū sǎo kuí bì,tiān xià wén zhāng duó yán sè。
君不见历下生尔时,脱屣辞承明。jūn bù jiàn lì xià shēng ěr shí,tuō xǐ cí chéng míng。
道傍黄绶不肯跪,刺史刺促惭颜赪。dào bàng huáng shòu bù kěn guì,cì shǐ cì cù cán yán chēng。
吴郎楚狂人,凤歌往往嘲公卿。wú láng chǔ kuáng rén,fèng gē wǎng wǎng cháo gōng qīng。
朝来襆被门下省,交游顷刻藏其名。cháo lái fú bèi mén xià shěng,jiāo yóu qǐng kè cáng qí míng。
丈夫得失为龙蛇,精灵变化空咨嗟。zhàng fū dé shī wèi lóng shé,jīng líng biàn huà kōng zī jiē。
君不见王世贞,其人口吻俱烟霞。jūn bù jiàn wáng shì zhēn,qí rén kǒu wěn jù yān xiá。
令裤铁裲裆守东海,探丸杀吏纷如麻,绿沈枪头雪生花。lìng kù tiě liǎng dāng shǒu dōng hǎi,tàn wán shā lì fēn rú má,lǜ shěn qiāng tóu xuě shēng huā。
腰间有骨不自保,屈曲脂韦竟谁道。yāo jiān yǒu gǔ bù zì bǎo,qū qū zhī wéi jìng shuí dào。
欲诣扶桑数红日,可向中原照颠倒。yù yì fú sāng shù hóng rì,kě xiàng zhōng yuán zhào diān dào。
数子岂不甘沉沦,长安城中一宗臣。shù zi qǐ bù gān chén lún,zhǎng ān chéng zhōng yī zōng chén。
酒酣击筑气益振,高歌四座空无人。jiǔ hān jī zhù qì yì zhèn,gāo gē sì zuò kōng wú rén。
恍如玉山映秋旻,句成不知有鬼神。huǎng rú yù shān yìng qiū mín,jù chéng bù zhī yǒu guǐ shén。
翩然黄鹄离天津,要驱娲石绣七闽。piān rán huáng gǔ lí tiān jīn,yào qū wā shí xiù qī mǐn。
霓为车,风为马,张石帆,槌河鼓。ní wèi chē,fēng wèi mǎ,zhāng shí fān,chuí hé gǔ。
叱来武夷君,余与汝细数。chì lái wǔ yí jūn,yú yǔ rǔ xì shù。
崇峰三十六,一一峰尖凤凰舞。chóng fēng sān shí liù,yī yī fēng jiān fèng huáng wǔ。
只今西太华、东岱宗,两山壁立峙太古。zhǐ jīn xī tài huá dōng dài zōng,liǎng shān bì lì zhì tài gǔ。
不知南天竟何力,谁撑柱。bù zhī nán tiān jìng hé lì,shuí chēng zhù。
乃今知有武夷之颠高巉岩,使君为益千仞岩,不忧岳神上相谗。nǎi jīn zhī yǒu wǔ yí zhī diān gāo chán yán,shǐ jūn wèi yì qiān rèn yán,bù yōu yuè shén shàng xiāng chán。
世贞昔东迁,宗也遗之宝剑篇。shì zhēn xī dōng qiān,zōng yě yí zhī bǎo jiàn piān。
试弹蒯缑歌,歌曲未竟风冷然。shì dàn kuǎi gōu gē,gē qū wèi jìng fēng lěng rán。
玄商起眦眦尽裂,回光滔荡难识察。xuán shāng qǐ zì zì jǐn liè,huí guāng tāo dàng nán shí chá。
遂令人间三尺铁,夜夜星辰莽回列。suì lìng rén jiān sān chǐ tiě,yè yè xīng chén mǎng huí liè。
我欲还君剑、报君诗。wǒ yù hái jūn jiàn bào jūn shī。
恐君试过延津道,化作双龙乘雨飞。kǒng jūn shì guò yán jīn dào,huà zuò shuāng lóng chéng yǔ fēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题阙

王世贞

孝武驱三方,快若风扫翳。xiào wǔ qū sān fāng,kuài ruò fēng sǎo yì。
及乎遇匈奴,往往不得志。jí hū yù xiōng nú,wǎng wǎng bù dé zhì。
长平既雄武,冠军复剽锐。zhǎng píng jì xióng wǔ,guān jūn fù piāo ruì。
横穿单于幕,直夺金人祭。héng chuān dān yú mù,zhí duó jīn rén jì。
拓地城五原,雪雠光九世。tuò dì chéng wǔ yuán,xuě chóu guāng jiǔ shì。
是时李飞将,子长所深寄。shì shí lǐ fēi jiāng,zi zhǎng suǒ shēn jì。
天幸与数奇,词组成轩轾。tiān xìng yǔ shù qí,cí zǔ chéng xuān zhì。
竟令挞伐威,寥寥无可记。jìng lìng tà fá wēi,liáo liáo wú kě jì。

题阙

王世贞

项羽千载雄,淮阴万人敌。xiàng yǔ qiān zài xióng,huái yīn wàn rén dí。
兵谋归蒲山,盗道推建德。bīng móu guī pú shān,dào dào tuī jiàn dé。
友谅据上流,势压江南坼。yǒu liàng jù shàng liú,shì yā jiāng nán chè。
或臣或假手,或抗或相扼。huò chén huò jiǎ shǒu,huò kàng huò xiāng è。
天顾要有真,人巧无不悉。tiān gù yào yǒu zhēn,rén qiǎo wú bù xī。
宁知嬴与赵,攻瑕易为力。níng zhī yíng yǔ zhào,gōng xiá yì wèi lì。

题阙

王世贞

魏其既罢相,武安客如云。wèi qí jì bà xiāng,wǔ ān kè rú yún。
独有灌太仆,捐身奉故君。dú yǒu guàn tài pū,juān shēn fèng gù jūn。
长平事势改,舍旃趍冠军。zhǎng píng shì shì gǎi,shě zhān chí guān jūn。
谁如任司直,胶漆逾不分。shuí rú rèn sī zhí,jiāo qī yú bù fēn。
寸心既无负,薄俗亦少敦。cùn xīn jì wú fù,báo sú yì shǎo dūn。
信史表其贤,异乎吾所闻。xìn shǐ biǎo qí xián,yì hū wú suǒ wén。
七尺人自有,安能老它门。qī chǐ rén zì yǒu,ān néng lǎo tā mén。

题阙

王世贞

汉武鞭九有,所寄三腹心。hàn wǔ biān jiǔ yǒu,suǒ jì sān fù xīn。
公孙为丞相,脱粟一布衾。gōng sūn wèi chéng xiāng,tuō sù yī bù qīn。
张汤为大夫,家不满千金。zhāng tāng wèi dà fū,jiā bù mǎn qiān jīn。
弘羊为搜粟,钩较穷飞沈。hóng yáng wèi sōu sù,gōu jiào qióng fēi shěn。
横赏五十年,民力犹可任。héng shǎng wǔ shí nián,mín lì yóu kě rèn。
即论守与才,隐然亦国琛。jí lùn shǒu yǔ cái,yǐn rán yì guó chēn。
古人不足古,今人良愧今。gǔ rén bù zú gǔ,jīn rén liáng kuì jīn。

题阙

王世贞

李广僇降羌,百战侯不成。lǐ guǎng lù jiàng qiāng,bǎi zhàn hóu bù chéng。
虞诩僇降羌,百口不一增。yú xǔ lù jiàng qiāng,bǎi kǒu bù yī zēng。
所以辛酒泉,终屈赵营平。suǒ yǐ xīn jiǔ quán,zhōng qū zhào yíng píng。
天子诛南越,霜戈荡烟箐。tiān zi zhū nán yuè,shuāng gē dàng yān qìng。
畴举螳螂臂,卤级千万赢。chóu jǔ táng láng bì,lǔ jí qiān wàn yíng。
斗印悬肘间,焉能使无腥。dòu yìn xuán zhǒu jiān,yān néng shǐ wú xīng。

题阙

王世贞

淮阴独登坛,高密初杖策。huái yīn dú dēng tán,gāo mì chū zhàng cè。
抵掌下关中,缓颊定河北。dǐ zhǎng xià guān zhōng,huǎn jiá dìng hé běi。
孔明出茅庐,三分已先画。kǒng míng chū máo lú,sān fēn yǐ xiān huà。
人主恐不真,真则鱼水得。rén zhǔ kǒng bù zhēn,zhēn zé yú shuǐ dé。
人才恐不真,真则寄社稷。rén cái kǒng bù zhēn,zhēn zé jì shè jì。
竖儒就功名,往往贱贫迫。shù rú jiù gōng míng,wǎng wǎng jiàn pín pò。

题阙

王世贞

子孟秉精忠,其功在受遗。zi mèng bǐng jīng zhōng,qí gōng zài shòu yí。
身死骨未寒,五宗遂参夷。shēn sǐ gǔ wèi hán,wǔ zōng suì cān yí。
林甫易君聪,九有为之隳。lín fǔ yì jūn cōng,jiǔ yǒu wèi zhī huī。
生时享万钟,没不保其尸。shēng shí xiǎng wàn zhōng,méi bù bǎo qí shī。
天威在人间,臣子安得私。tiān wēi zài rén jiān,chén zi ān dé sī。
所以余殃及,贤否同一揆。suǒ yǐ yú yāng jí,xián fǒu tóng yī kuí。
高皇罢丞相,赫哉千古师。gāo huáng bà chéng xiāng,hè zāi qiān gǔ shī。

题阙

王世贞

煌煌炎汉业,九有将为新。huáng huáng yán hàn yè,jiǔ yǒu jiāng wèi xīn。
吏民颂功德,四十三万人。lì mín sòng gōng dé,sì shí sān wàn rén。
蜀叟方著书,醊醨留其醇。shǔ sǒu fāng zhù shū,zhuì lí liú qí chún。
祸患将见迫,仓皇成剧秦。huò huàn jiāng jiàn pò,cāng huáng chéng jù qín。
夫岂能钓荣,苟在完其身。fū qǐ néng diào róng,gǒu zài wán qí shēn。
一入霸儒手,名尽言亦沦。yī rù bà rú shǒu,míng jǐn yán yì lún。

题阙

王世贞

建武薄三公,尚书领西掖。jiàn wǔ báo sān gōng,shàng shū lǐng xī yē。
虽复当枢要,厥佩犹铜墨。suī fù dāng shū yào,jué pèi yóu tóng mò。
久次文无害,始为二千石。jiǔ cì wén wú hài,shǐ wèi èr qiān shí。
尾大终压身,备物仍典册。wěi dà zhōng yā shēn,bèi wù réng diǎn cè。
千载同兹恨,学士充内职。qiān zài tóng zī hèn,xué shì chōng nèi zhí。
上可蔽主权,下不膺吏责。shàng kě bì zhǔ quán,xià bù yīng lì zé。
却顾九列人,黯黮无颜色。què gù jiǔ liè rén,àn dǎn wú yán sè。

题阙

王世贞

阳都当国秉,五侯竞骄怙。yáng dōu dāng guó bǐng,wǔ hóu jìng jiāo hù。
是时谷司农,矫矫衡言路。shì shí gǔ sī nóng,jiǎo jiǎo héng yán lù。
批鳞击君瑕,凭社忧主悟。pī lín jī jūn xiá,píng shè yōu zhǔ wù。
张禹舐犊翁,循默滋巨蠹。zhāng yǔ shì dú wēng,xún mò zī jù dù。
孔光首鼠徒,依回市炎祚。kǒng guāng shǒu shǔ tú,yī huí shì yán zuò。
天下不为刘,识者了其故。tiān xià bù wèi liú,shí zhě le qí gù。
彼莽何能为,谏臣与两辅。bǐ mǎng hé néng wèi,jiàn chén yǔ liǎng fǔ。

题阙

王世贞

宋弘初宦汉,仕莽为并牧。sòng hóng chū huàn hàn,shì mǎng wèi bìng mù。
承鼎建武中,虽壮齿亦足。chéng dǐng jiàn wǔ zhōng,suī zhuàng chǐ yì zú。
抗言辞帝婚,俯首甘新禄。kàng yán cí dì hūn,fǔ shǒu gān xīn lù。
李密既陈情,无何徇除目。lǐ mì jì chén qíng,wú hé xùn chú mù。
赋诗怨积薪,曾是念初服。fù shī yuàn jī xīn,céng shì niàn chū fú。
翘首坐上尊,晋耶当为蜀。qiào shǒu zuò shàng zūn,jìn yé dāng wèi shǔ。
苟窃义孝名,千秋宁无恧。gǒu qiè yì xiào míng,qiān qiū níng wú nǜ。

题阙

王世贞

石显攻微文,忠言被巧诋。shí xiǎn gōng wēi wén,zhōng yán bèi qiǎo dǐ。
如何久不败,与帝相终始。rú hé jiǔ bù bài,yǔ dì xiāng zhōng shǐ。
惜哉匡说诗,晚节终藿靡。xī zāi kuāng shuō shī,wǎn jié zhōng huò mí。
侵盗丽丹书,经术遂不齿。qīn dào lì dān shū,jīng shù suì bù chǐ。
后贤小其规,天权煽表里。hòu xián xiǎo qí guī,tiān quán shān biǎo lǐ。
九重开宸断,八柄俄在已。jiǔ zhòng kāi chén duàn,bā bǐng é zài yǐ。
虽复加诸膝,委之若敝屣。suī fù jiā zhū xī,wěi zhī ruò bì xǐ。

题阙

王世贞

安史扇余氛,河北成异域。ān shǐ shàn yú fēn,hé běi chéng yì yù。
睢盱五十载,国威为之屈。suī xū wǔ shí zài,guó wēi wèi zhī qū。
时维田侍中,精诚贯白日。shí wéi tián shì zhōng,jīng chéng guàn bái rì。
手挈六州归,力收叛藩■。shǒu qiè liù zhōu guī,lì shōu pàn fān。
时宰不睹机,捐之饱狂獝。shí zǎi bù dǔ jī,juān zhī bǎo kuáng xù。
布也枕戈恨,悍卒宁见恤。bù yě zhěn gē hèn,hàn zú níng jiàn xù。
何以报君亲,刳心万事毕。hé yǐ bào jūn qīn,kū xīn wàn shì bì。

题阙

王世贞

翟相持短丧,除服起视事。dí xiāng chí duǎn sàng,chú fú qǐ shì shì。
皦皦刘司徒,复明先王制。jiǎo jiǎo liú sī tú,fù míng xiān wáng zhì。
侃侃富韩公,千载伸兹谊。kǎn kǎn fù hán gōng,qiān zài shēn zī yì。
嵩之触众喙,不能保其位。sōng zhī chù zhòng huì,bù néng bǎo qí wèi。
念非衽金革,谁当使弗避。niàn fēi rèn jīn gé,shuí dāng shǐ fú bì。
亡论权君亲,为君者谁氏。wáng lùn quán jūn qīn,wèi jūn zhě shuí shì。

题阙

王世贞

汉明敦友于,感自东海强。hàn míng dūn yǒu yú,gǎn zì dōng hǎi qiáng。
唐明昵昆弟,成器为子臧。táng míng nì kūn dì,chéng qì wèi zi zāng。
地远天性出,迹拟人伦妨。dì yuǎn tiān xìng chū,jì nǐ rén lún fáng。
龂龂隐太子,纠纠巢刺王。yín yín yǐn tài zi,jiū jiū cháo cì wáng。
既迫螫手忧,能辞喋血伤。jì pò shì shǒu yōu,néng cí dié xuè shāng。
所以斗粟谣,终愧鹡鸰章。suǒ yǐ dòu sù yáo,zhōng kuì jí líng zhāng。