古诗词

放歌赠子相考功出参闽省

王世贞

自从上帝与富媪不相得,展鳌一足摧一极。zì cóng shàng dì yǔ fù ǎo bù xiāng dé,zhǎn áo yī zú cuī yī jí。
黄河漰■向西北,赤水妖株扫奎壁,天下文章夺颜色。huáng hé pēng xiàng xī běi,chì shuǐ yāo zhū sǎo kuí bì,tiān xià wén zhāng duó yán sè。
君不见历下生尔时,脱屣辞承明。jūn bù jiàn lì xià shēng ěr shí,tuō xǐ cí chéng míng。
道傍黄绶不肯跪,刺史刺促惭颜赪。dào bàng huáng shòu bù kěn guì,cì shǐ cì cù cán yán chēng。
吴郎楚狂人,凤歌往往嘲公卿。wú láng chǔ kuáng rén,fèng gē wǎng wǎng cháo gōng qīng。
朝来襆被门下省,交游顷刻藏其名。cháo lái fú bèi mén xià shěng,jiāo yóu qǐng kè cáng qí míng。
丈夫得失为龙蛇,精灵变化空咨嗟。zhàng fū dé shī wèi lóng shé,jīng líng biàn huà kōng zī jiē。
君不见王世贞,其人口吻俱烟霞。jūn bù jiàn wáng shì zhēn,qí rén kǒu wěn jù yān xiá。
令裤铁裲裆守东海,探丸杀吏纷如麻,绿沈枪头雪生花。lìng kù tiě liǎng dāng shǒu dōng hǎi,tàn wán shā lì fēn rú má,lǜ shěn qiāng tóu xuě shēng huā。
腰间有骨不自保,屈曲脂韦竟谁道。yāo jiān yǒu gǔ bù zì bǎo,qū qū zhī wéi jìng shuí dào。
欲诣扶桑数红日,可向中原照颠倒。yù yì fú sāng shù hóng rì,kě xiàng zhōng yuán zhào diān dào。
数子岂不甘沉沦,长安城中一宗臣。shù zi qǐ bù gān chén lún,zhǎng ān chéng zhōng yī zōng chén。
酒酣击筑气益振,高歌四座空无人。jiǔ hān jī zhù qì yì zhèn,gāo gē sì zuò kōng wú rén。
恍如玉山映秋旻,句成不知有鬼神。huǎng rú yù shān yìng qiū mín,jù chéng bù zhī yǒu guǐ shén。
翩然黄鹄离天津,要驱娲石绣七闽。piān rán huáng gǔ lí tiān jīn,yào qū wā shí xiù qī mǐn。
霓为车,风为马,张石帆,槌河鼓。ní wèi chē,fēng wèi mǎ,zhāng shí fān,chuí hé gǔ。
叱来武夷君,余与汝细数。chì lái wǔ yí jūn,yú yǔ rǔ xì shù。
崇峰三十六,一一峰尖凤凰舞。chóng fēng sān shí liù,yī yī fēng jiān fèng huáng wǔ。
只今西太华、东岱宗,两山壁立峙太古。zhǐ jīn xī tài huá dōng dài zōng,liǎng shān bì lì zhì tài gǔ。
不知南天竟何力,谁撑柱。bù zhī nán tiān jìng hé lì,shuí chēng zhù。
乃今知有武夷之颠高巉岩,使君为益千仞岩,不忧岳神上相谗。nǎi jīn zhī yǒu wǔ yí zhī diān gāo chán yán,shǐ jūn wèi yì qiān rèn yán,bù yōu yuè shén shàng xiāng chán。
世贞昔东迁,宗也遗之宝剑篇。shì zhēn xī dōng qiān,zōng yě yí zhī bǎo jiàn piān。
试弹蒯缑歌,歌曲未竟风冷然。shì dàn kuǎi gōu gē,gē qū wèi jìng fēng lěng rán。
玄商起眦眦尽裂,回光滔荡难识察。xuán shāng qǐ zì zì jǐn liè,huí guāng tāo dàng nán shí chá。
遂令人间三尺铁,夜夜星辰莽回列。suì lìng rén jiān sān chǐ tiě,yè yè xīng chén mǎng huí liè。
我欲还君剑、报君诗。wǒ yù hái jūn jiàn bào jūn shī。
恐君试过延津道,化作双龙乘雨飞。kǒng jūn shì guò yán jīn dào,huà zuò shuāng lóng chéng yǔ fēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

送郑司训会试

王世贞

教授尔家玄,广文重见虔。jiào shòu ěr jiā xuán,guǎng wén zhòng jiàn qián。
九经谈若注,三绝品谁先。jiǔ jīng tán ruò zhù,sān jué pǐn shuí xiān。
闽海长虹吐,吴天化雨悬。mǐn hǎi zhǎng hóng tǔ,wú tiān huà yǔ xuán。
诸生侍绵蕞,从奏未央前。zhū shēng shì mián zuì,cóng zòu wèi yāng qián。

过青浦屠明府长卿移舟见送

王世贞

青浦桥边水,人稀明月多。qīng pǔ qiáo biān shuǐ,rén xī míng yuè duō。
谁移木兰并,知有鄂君过。shuí yí mù lán bìng,zhī yǒu è jūn guò。
会意言从简,忘名气自和。huì yì yán cóng jiǎn,wàng míng qì zì hé。
翛然两不厌,柰此堠亭何。xiāo rán liǎng bù yàn,nài cǐ hòu tíng hé。

过青浦屠明府长卿移舟见送

王世贞

为别亦已久,相逢俱嗒然。wèi bié yì yǐ jiǔ,xiāng féng jù dā rán。
君离绮语障,我爱辟支禅。jūn lí qǐ yǔ zhàng,wǒ ài pì zhī chán。
凉露纷纷下,新蟾的的圆。liáng lù fēn fēn xià,xīn chán de de yuán。
试观流水意,折莫在无弦。shì guān liú shuǐ yì,zhé mò zài wú xián。

屠青浦以都布单衣见衣口占谢之

王世贞

白越白于霜,裁将换芰裳。bái yuè bái yú shuāng,cái jiāng huàn jì shang。
轻鲜傲西氎,宽博谢吴装。qīng xiān ào xī dié,kuān bó xiè wú zhuāng。
缟带吾乡重,绨袍汝意长。gǎo dài wú xiāng zhòng,tí páo rǔ yì zhǎng。
祗惊居士服,时有令君香。zhī jīng jū shì fú,shí yǒu lìng jūn xiāng。

刘秀才弃官学佛书此赠之

王世贞

翛然持一钵,信足傍丛林。xiāo rán chí yī bō,xìn zú bàng cóng lín。
却笑庞居士,犹多处置心。què xiào páng jū shì,yóu duō chù zhì xīn。
衔花境自小,结草坐从深。xián huā jìng zì xiǎo,jié cǎo zuò cóng shēn。
觅已了不得,可师何处针。mì yǐ le bù dé,kě shī hé chù zhēn。

杂言十章

王世贞

垂老愧无明,劳师为证盟。chuí lǎo kuì wú míng,láo shī wèi zhèng méng。
间关离欲海,抖擞破疑城。jiān guān lí yù hǎi,dǒu sǒu pò yí chéng。
祇树堪吾止,阿兰息众争。qí shù kān wú zhǐ,ā lán xī zhòng zhēng。
此生元自恧,何敢学长生。cǐ shēng yuán zì nǜ,hé gǎn xué zhǎng shēng。

杂言十章

王世贞

误守楞严语,哓哓品十仙。wù shǒu léng yán yǔ,xiāo xiāo pǐn shí xiān。
那知钟吕辈,来自静居天。nà zhī zhōng lǚ bèi,lái zì jìng jū tiān。
无欲俱观妙,顽空转碍禅。wú yù jù guān miào,wán kōng zhuǎn ài chán。
差池在毫末,一透即成圆。chà chí zài háo mò,yī tòu jí chéng yuán。

杂言十章

王世贞

明珠吾自失,颠倒问西邻。míng zhū wú zì shī,diān dào wèn xī lín。
识得我前我,能生身外身。shí dé wǒ qián wǒ,néng shēng shēn wài shēn。
转头离梦幻,到手觉精神。zhuǎn tóu lí mèng huàn,dào shǒu jué jīng shén。
若勘张平叔,何曾误学人。ruò kān zhāng píng shū,hé céng wù xué rén。

杂言十章

王世贞

失计从人笑,迂儒敢自夸。shī jì cóng rén xiào,yū rú gǎn zì kuā。
低头向学地,节腹慕贫家。dī tóu xiàng xué dì,jié fù mù pín jiā。
黑业根犹在,玄关路转赊。hēi yè gēn yóu zài,xuán guān lù zhuǎn shē。
差强在火宅,觅地种莲花。chà qiáng zài huǒ zhái,mì dì zhǒng lián huā。

杂言十章

王世贞

维摩默不语,迦叶笑仍微。wéi mó mò bù yǔ,jiā yè xiào réng wēi。
此意谁能会,悠然自道机。cǐ yì shuí néng huì,yōu rán zì dào jī。
百千万偈后,四十九年非。bǎi qiān wàn jì hòu,sì shí jiǔ nián fēi。
若有云门棒,能令狗子肥。ruò yǒu yún mén bàng,néng lìng gǒu zi féi。

杂言十章

王世贞

谩道随缘好,缘多不自禁。mán dào suí yuán hǎo,yuán duō bù zì jìn。
偶然情用事,陡觉病拈心。ǒu rán qíng yòng shì,dǒu jué bìng niān xīn。
坐石苍藤蔓,开门黄叶侵。zuò shí cāng téng màn,kāi mén huáng yè qīn。
谁言朝市隐,终让入山深。shuí yán cháo shì yǐn,zhōng ràng rù shān shēn。

杂言十章

王世贞

偶有邮筒至,诗编刺眼新。ǒu yǒu yóu tǒng zhì,shī biān cì yǎn xīn。
雕虫真自小,画虎竟谁真。diāo chóng zhēn zì xiǎo,huà hǔ jìng shuí zhēn。
咄咄缘贪世,沾沾各误身。duō duō yuán tān shì,zhān zhān gè wù shēn。
浮名与生尽,零落北邙尘。fú míng yǔ shēng jǐn,líng luò běi máng chén。

杂言十章

王世贞

合眼从新事,关心为古欢。hé yǎn cóng xīn shì,guān xīn wèi gǔ huān。
时清小草易,道在曲钩难。shí qīng xiǎo cǎo yì,dào zài qū gōu nán。
物论元相暖,心盟可遽寒。wù lùn yuán xiāng nuǎn,xīn méng kě jù hán。
聊因众毁力,长得此身残。liáo yīn zhòng huǐ lì,zhǎng dé cǐ shēn cán。

杂言十章

王世贞

七情聊试勘,唯爱觉难论。qī qíng liáo shì kān,wéi ài jué nán lùn。
已自傍伦物,兼之有我根。yǐ zì bàng lún wù,jiān zhī yǒu wǒ gēn。
抟沙一以结,归路遂长昏。tuán shā yī yǐ jié,guī lù suì zhǎng hūn。
是故双林叟,功成始报恩。shì gù shuāng lín sǒu,gōng chéng shǐ bào ēn。

杂言十章

王世贞

江南金粟地,家诧郤诜枝。jiāng nán jīn sù dì,jiā chà xì shēn zhī。
世法聊成美,天心或见私。shì fǎ liáo chéng měi,tiān xīn huò jiàn sī。
门秋驷马结,龛夜一灯随。mén qiū sì mǎ jié,kān yè yī dēng suí。
空有吾何敢,宠惊聊所师。kōng yǒu wú hé gǎn,chǒng jīng liáo suǒ shī。