古诗词

李于鳞罢官歌

王世贞

人间奇事竟何限,李生掉头西出关。rén jiān qí shì jìng hé xiàn,lǐ shēng diào tóu xī chū guān。
金鱼紫衫掷中道,曳耒长耕历下山。jīn yú zǐ shān zhì zhōng dào,yè lěi zhǎng gēng lì xià shān。
巨灵高掌摭不住,玉女噏呓愁云鬟。jù líng gāo zhǎng zhí bù zhù,yù nǚ xī yì chóu yún huán。
以东岳海奋生色,星河错落雄其间。yǐ dōng yuè hǎi fèn shēng sè,xīng hé cuò luò xióng qí jiān。
雕锼万象抉元气,从此天公不得闲。diāo sōu wàn xiàng jué yuán qì,cóng cǐ tiān gōng bù dé xián。
词场雁行忝王李,怅望逸翮胡由攀。cí chǎng yàn xíng tiǎn wáng lǐ,chàng wàng yì hé hú yóu pān。
燕京冠盖但巀嵲,狂夫往事犹能说。yàn jīng guān gài dàn jié niè,kuáng fū wǎng shì yóu néng shuō。
酒歌哀弦下风雨,剑舞急调排虹霓。jiǔ gē āi xián xià fēng yǔ,jiàn wǔ jí diào pái hóng ní。
谢榛十诗九不道,布衣吾侪甘折节。xiè zhēn shí shī jiǔ bù dào,bù yī wú chái gān zhé jié。
凤凰池头失傲吏,馀子散作中原别。fèng huáng chí tóu shī ào lì,yú zi sàn zuò zhōng yuán bié。
已许肮脏骄青云,复将飘零斗白雪。yǐ xǔ āng zàng jiāo qīng yún,fù jiāng piāo líng dòu bái xuě。
虽其远游足畅意,五斗往往摧余舌。suī qí yuǎn yóu zú chàng yì,wǔ dòu wǎng wǎng cuī yú shé。
呜呼李生太奇绝,赠生两丸弄千秋,骑一黄鹄览九州。wū hū lǐ shēng tài qí jué,zèng shēng liǎng wán nòng qiān qiū,qí yī huáng gǔ lǎn jiǔ zhōu。
君不见古来豪杰多自量,屈宋焉敢兼巢由。jūn bù jiàn gǔ lái háo jié duō zì liàng,qū sòng yān gǎn jiān cháo yóu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

江口

王世贞

江口安樯处,孤舟尽日停。jiāng kǒu ān qiáng chù,gū zhōu jǐn rì tíng。
秋云无限好,只傍蒋山青。qiū yún wú xiàn hǎo,zhǐ bàng jiǎng shān qīng。

江口

王世贞

似玉鲈鱼鲙,橙丝缕更鲜。shì yù lú yú kuài,chéng sī lǚ gèng xiān。
徘徊欲下箸,从此定何年。pái huái yù xià zhù,cóng cǐ dìng hé nián。

偶题

王世贞

女郎山头石,新妇矶边水。nǚ láng shān tóu shí,xīn fù jī biān shuǐ。
欲吐阳台云,徘徊傍谁起。yù tǔ yáng tái yún,pái huái bàng shuí qǐ。

教坊妇

王世贞

小拂乾红袖,新声十四弦。xiǎo fú qián hóng xiù,xīn shēng shí sì xián。
不知头已白,犹唱想夫怜。bù zhī tóu yǐ bái,yóu chàng xiǎng fū lián。

无题

王世贞

七宝流苏帐,金钿与定情。qī bǎo liú sū zhàng,jīn diàn yǔ dìng qíng。
十年春梦断,恍忽似前生。shí nián chūn mèng duàn,huǎng hū shì qián shēng。

题壁

王世贞

康乐烟霞屐,长房日月壶。kāng lè yān xiá jī,zhǎng fáng rì yuè hú。
有乡皆是醉,无谷不名愚。yǒu xiāng jiē shì zuì,wú gǔ bù míng yú。

春游

王世贞

小雨桃花径,轻风杜若洲。xiǎo yǔ táo huā jìng,qīng fēng dù ruò zhōu。
江南春事满,何处剩生愁。jiāng nán chūn shì mǎn,hé chù shèng shēng chóu。

闺恨

王世贞

兴庆坊前柳,萧郎手自栽。xīng qìng fāng qián liǔ,xiāo láng shǒu zì zāi。
藏鸦今渐稳,只是不归来。cáng yā jīn jiàn wěn,zhǐ shì bù guī lái。

弹琴峡

王世贞

银河落秋水,飞峡自鸣琴。yín hé luò qiū shuǐ,fēi xiá zì míng qín。
代马遥相避,君听无杀心。dài mǎ yáo xiāng bì,jūn tīng wú shā xīn。

夜宿碧云寺

王世贞

幽人夜无寐,初月衔山阁。yōu rén yè wú mèi,chū yuè xián shān gé。
不见月出光,但见松影落。bù jiàn yuè chū guāng,dàn jiàn sōng yǐng luò。

双鹤

王世贞

饮啄行相引,栖鸣炯自如。yǐn zhuó xíng xiāng yǐn,qī míng jiǒng zì rú。
主人饭脱粟,尔莫叹无鱼。zhǔ rén fàn tuō sù,ěr mò tàn wú yú。

记汉童谣

王世贞

蹇人欲上山,秦帝欲上天。jiǎn rén yù shàng shān,qín dì yù shàng tiān。
假令天可上,地上少人烟。jiǎ lìng tiān kě shàng,dì shàng shǎo rén yān。

暑日见客

王世贞

客自褦襶来,我当科头出。kè zì nài dài lái,wǒ dāng kē tóu chū。
语客幸勿嫌,宋人偶游越。yǔ kè xìng wù xián,sòng rén ǒu yóu yuè。

古意

王世贞

听尽西宫漏,踟蹰不肯眠。tīng jǐn xī gōng lòu,chí chú bù kěn mián。
仙韶一派乐,又过玉楼前。xiān sháo yī pài lè,yòu guò yù lóu qián。

古意

王世贞

薄命红颜是,倾城亦枉然。báo mìng hóng yán shì,qīng chéng yì wǎng rán。
君王七宝殿,自拥少儿眠。jūn wáng qī bǎo diàn,zì yōng shǎo ér mián。