古诗词

放歌答张助甫吏部

王世贞

宗生自出尚书省,嵇氏罢草绝交篇。zōng shēng zì chū shàng shū shěng,jī shì bà cǎo jué jiāo piān。
长安项领胜培塿,使君腰腹为杯棬。zhǎng ān xiàng lǐng shèng péi lǒu,shǐ jūn yāo fù wèi bēi quān。
青州之城如斗大,纵有微言谁为宣。qīng zhōu zhī chéng rú dòu dà,zòng yǒu wēi yán shuí wèi xuān。
乌声哑哑詈鸑鷟,谓尔枳棘不足怜。wū shēng yǎ yǎ lì yuè zhuó,wèi ěr zhǐ jí bù zú lián。
衣裳五色亦楚楚,吉凶岂与人间权。yī shang wǔ sè yì chǔ chǔ,jí xiōng qǐ yǔ rén jiān quán。
武昌不羞官长跪,历下但守妻儿眠。wǔ chāng bù xiū guān zhǎng guì,lì xià dàn shǒu qī ér mián。
此物居然在吾世,遇之不得空茫然。cǐ wù jū rán zài wú shì,yù zhī bù dé kōng máng rán。
何来青鸟衔一札,似是榖城黄石编。hé lái qīng niǎo xián yī zhá,shì shì gǔ chéng huáng shí biān。
虹电缭綟出其表,风雨却过龙蛇颠。hóng diàn liáo lì chū qí biǎo,fēng yǔ què guò lóng shé diān。
不道加飧长相忆,但道上下三千年。bù dào jiā sūn zhǎng xiāng yì,dàn dào shàng xià sān qiān nián。
顷从宗生骘王子,谓起腐令兼青莲。qǐng cóng zōng shēng zhì wáng zi,wèi qǐ fǔ lìng jiān qīng lián。
斯言太重吾岂敢,后生颇畏前人贤。sī yán tài zhòng wú qǐ gǎn,hòu shēng pǒ wèi qián rén xián。
君携琅玕坐斗柄,九关虎豹愁睊睊。jūn xié láng gān zuò dòu bǐng,jiǔ guān hǔ bào chóu juàn juàn。
世途反覆日千变,不信但看沧浪天。shì tú fǎn fù rì qiān biàn,bù xìn dàn kàn cāng làng tiān。
丈夫故有青云手,慎勿苦语众今传。zhàng fū gù yǒu qīng yún shǒu,shèn wù kǔ yǔ zhòng jīn chuán。
还君此札一大笑,野人早莫南山田。hái jūn cǐ zhá yī dà xiào,yě rén zǎo mò nán shān tián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

念子相按部时日令子与折腰也亦愉快哉因赋此为子与解嘲并遗子相两面孔相向时将无一失笑也

王世贞

传闻太守趋庭日,握手青山思不禁。chuán wén tài shǒu qū tíng rì,wò shǒu qīng shān sī bù jìn。
海阔群珠扶月上,天回双剑借龙吟。hǎi kuò qún zhū fú yuè shàng,tiān huí shuāng jiàn jiè lóng yín。
诗篇且斗新秋色,手板宁输异代心。shī piān qiě dòu xīn qiū sè,shǒu bǎn níng shū yì dài xīn。
一自蓟门风雨后,岁星何处不浮沉。yī zì jì mén fēng yǔ hòu,suì xīng hé chù bù fú chén。

奉寄淮漕传中丞三首

王世贞

中丞鞭画大江流,计相权分少府筹。zhōng chéng biān huà dà jiāng liú,jì xiāng quán fēn shǎo fǔ chóu。
共指星河出箕尾,即看淮海净旄头。gòng zhǐ xīng hé chū jī wěi,jí kàn huái hǎi jìng máo tóu。
量沙月转千帆夜,飞粟霜凌万庾秋。liàng shā yuè zhuǎn qiān fān yè,fēi sù shuāng líng wàn yǔ qiū。
为问南征诸大将,何人不让汉萧侯。wèi wèn nán zhēng zhū dà jiāng,hé rén bù ràng hàn xiāo hóu。

奉寄淮漕传中丞三首

王世贞

十年携赋奏西京,曾睹山公启事名。shí nián xié fù zòu xī jīng,céng dǔ shān gōng qǐ shì míng。
暂出云霓同渴望,向来天地一澄清。zàn chū yún ní tóng kě wàng,xiàng lái tiān dì yī chéng qīng。
衣裳再数东方会,舟楫今悬圣主情。yī shang zài shù dōng fāng huì,zhōu jí jīn xuán shèng zhǔ qíng。
闻道鲸鲵殊未僇,可能身将伏波兵。wén dào jīng ní shū wèi lù,kě néng shēn jiāng fú bō bīng。

奉寄淮漕传中丞三首

王世贞

著书空自舞干年,徙倚云霄望转悬。zhù shū kōng zì wǔ gàn nián,xǐ yǐ yún xiāo wàng zhuǎn xuán。
岁晚陵阳依白璧,月明燕市泣朱弦。suì wǎn líng yáng yī bái bì,yuè míng yàn shì qì zhū xián。
官微短削甘牛后,兴尽归心托雁前。guān wēi duǎn xuē gān niú hòu,xīng jǐn guī xīn tuō yàn qián。
代马亦知惭伯乐,萧条苜蓿五陵烟。dài mǎ yì zhī cán bó lè,xiāo tiáo mù xu wǔ líng yān。

送汪太史振宗封衡世子还朝

王世贞

屈指公车射策年,忽看飞传若从天。qū zhǐ gōng chē shè cè nián,hū kàn fēi chuán ruò cóng tiān。
峥嵘玉叶东秦后,缥缈金茎北极前。zhēng róng yù yè dōng qín hòu,piāo miǎo jīn jīng běi jí qián。
共惜衣冠星使去,虚令钟簴雪宫悬。gòng xī yī guān xīng shǐ qù,xū lìng zhōng jù xuě gōng xuán。
只应同姓诸王表,亲载齐闳第一篇。zhǐ yīng tóng xìng zhū wáng biǎo,qīn zài qí hóng dì yī piān。

题徐汝思云门山诗刻石后

王世贞

拄笏高斋日几回,西山秋斫玉崔嵬。zhǔ hù gāo zhāi rì jǐ huí,xī shān qiū zhuó yù cuī wéi。
谁分使者连环去,却掩仙人射的来。shuí fēn shǐ zhě lián huán qù,què yǎn xiān rén shè de lái。
石作长庚悬露掌,云为阊阖倚天台。shí zuò zhǎng gēng xuán lù zhǎng,yún wèi chāng hé yǐ tiān tái。
缘君句好新题在,不为桃花路始开。yuán jūn jù hǎo xīn tí zài,bù wèi táo huā lù shǐ kāi。

寄致仕尚书山阴何公

王世贞

十年霄汉未蹉跎,一疏风尘奈乐何。shí nián xiāo hàn wèi cuō tuó,yī shū fēng chén nài lè hé。
健忆贺公辞绂晚,贫怜疏傅赐金多。jiàn yì hè gōng cí fú wǎn,pín lián shū fù cì jīn duō。
青天忽落持螯手,白日殊私捉鼻歌。qīng tiān hū luò chí áo shǒu,bái rì shū sī zhuō bí gē。
为问山阴春雪夜,何时却放子猷过。wèi wèn shān yīn chūn xuě yè,hé shí què fàng zi yóu guò。

中秋夕诸先辈邀饮使院有作

王世贞

还冯蜡屐据胡床,不数南楼在武昌。hái féng là jī jù hú chuáng,bù shù nán lóu zài wǔ chāng。
城外青山排坐入,月中瑶树对分行。chéng wài qīng shān pái zuò rù,yuè zhōng yáo shù duì fēn xíng。
呼来渑酒寒逾绿,歌罢齐讴夜未央。hū lái miǎn jiǔ hán yú lǜ,gē bà qí ōu yè wèi yāng。
自是诸贤多意气,留髡莫遣醉时狂。zì shì zhū xián duō yì qì,liú kūn mò qiǎn zuì shí kuáng。

中秋夕诸先辈邀饮使院有作

王世贞

碣石谈天未拟阑,秋空忽送桂轮看。jié shí tán tiān wèi nǐ lán,qiū kōng hū sòng guì lún kàn。
何人不问黄金粟,上客无呼白玉盘。hé rén bù wèn huáng jīn sù,shàng kè wú hū bái yù pán。
罢舞徘徊鸾扇晓,归来缥缈凤笙寒。bà wǔ pái huái luán shàn xiǎo,guī lái piāo miǎo fèng shēng hán。
还馀寡和江南调,长铗冯卿好借弹。hái yú guǎ hé jiāng nán diào,zhǎng jiá féng qīng hǎo jiè dàn。

中秋夕诸先辈邀饮使院有作

王世贞

蹙管飞筹且递催,使君殊不厌深杯。cù guǎn fēi chóu qiě dì cuī,shǐ jūn shū bù yàn shēn bēi。
曲残齐瑟云俱住,诗就隋珠月并来。qū cán qí sè yún jù zhù,shī jiù suí zhū yuè bìng lái。
万古泱泱东海色,诸公衮衮建安才。wàn gǔ yāng yāng dōng hǎi sè,zhū gōng gǔn gǔn jiàn ān cái。
琼浆只在芙蓉掌,欲赋甘泉次万裁。qióng jiāng zhǐ zài fú róng zhǎng,yù fù gān quán cì wàn cái。

送范使君视浙江学

王世贞

柏梁谁为荐相如,使者俄惊天上除。bǎi liáng shuí wèi jiàn xiāng rú,shǐ zhě é jīng tiān shàng chú。
但道声名新岳牧,不知词赋旧公车。dàn dào shēng míng xīn yuè mù,bù zhī cí fù jiù gōng chē。
春风绛帐诸生里,粤海青山百战馀。chūn fēng jiàng zhàng zhū shēng lǐ,yuè hǎi qīng shān bǎi zhàn yú。
更是折冲多俎豆,可能兼采计然书。gèng shì zhé chōng duō zǔ dòu,kě néng jiān cǎi jì rán shū。

得张直卿参政书有怀却寄

王世贞

青门柳丝昔踟蹰,使君五马玉不如。qīng mén liǔ sī xī chí chú,shǐ jūn wǔ mǎ yù bù rú。
北风吹残历下酒,南斗忽堕湘中书。běi fēng chuī cán lì xià jiǔ,nán dòu hū duò xiāng zhōng shū。
山城虎豹日妨卧,水国鼋鼍谁与居。shān chéng hǔ bào rì fáng wò,shuǐ guó yuán tuó shuí yǔ jū。
安得便呼从事去,相携射取武昌鱼。ān dé biàn hū cóng shì qù,xiāng xié shè qǔ wǔ chāng yú。

王佥宪慎徵入贺还

王世贞

闻尔輶轩出帝乡,焦峣新阙迥相望。wén ěr yóu xuān chū dì xiāng,jiāo yáo xīn quē jiǒng xiāng wàng。
金盘可更名承露,玉辇将无御总章。jīn pán kě gèng míng chéng lù,yù niǎn jiāng wú yù zǒng zhāng。
异日谏书三木下,何人揖客五侯傍。yì rì jiàn shū sān mù xià,hé rén yī kè wǔ hóu bàng。
相逢信有多悲慨,愁对寒云正渺茫。xiāng féng xìn yǒu duō bēi kǎi,chóu duì hán yún zhèng miǎo máng。

追和于鳞汝思除夕之作

王世贞

去矣年华不可留,虚堂寂历散莲筹。qù yǐ nián huá bù kě liú,xū táng jì lì sàn lián chóu。
钟声未起千门色,杯酒仍牵隔岁愁。zhōng shēng wèi qǐ qiān mén sè,bēi jiǔ réng qiān gé suì chóu。
海内风尘新白发,使君冰雪旧青州。hǎi nèi fēng chén xīn bái fā,shǐ jūn bīng xuě jiù qīng zhōu。
不知济上寒多少,曲里阳春已再酬。bù zhī jì shàng hán duō shǎo,qū lǐ yáng chūn yǐ zài chóu。

待劾未至信笔成二章拨闷并简吴王二使君

王世贞

今朝黄纸得如意,明日骑驴大道傍。jīn cháo huáng zhǐ dé rú yì,míng rì qí lǘ dà dào bàng。
任他钱刀吐气象,肯为裘马争辉光。rèn tā qián dāo tǔ qì xiàng,kěn wèi qiú mǎ zhēng huī guāng。
东家女萝附松老,西邻李树代桃僵。dōng jiā nǚ luó fù sōng lǎo,xī lín lǐ shù dài táo jiāng。
男儿七尺会自管,何用生死他人墙。nán ér qī chǐ huì zì guǎn,hé yòng shēng sǐ tā rén qiáng。