古诗词

醉后信口劝客饮

王世贞

今日为客,挂却头上豸,解我腰间鱼。jīn rì wèi kè,guà què tóu shàng zhì,jiě wǒ yāo jiān yú。
簪缨缧绁不足道,形骸土木终何如。zān yīng léi xiè bù zú dào,xíng hái tǔ mù zhōng hé rú。
少年弹棋六博兼摴蒱,一一将置前庭除,与客递起为欢娱。shǎo nián dàn qí liù bó jiān chū pú,yī yī jiāng zhì qián tíng chú,yǔ kè dì qǐ wèi huān yú。
东流之水西上舻,世人自贤吾自愚。dōng liú zhī shuǐ xī shàng lú,shì rén zì xián wú zì yú。
客不见洛阳苏生恶少年,开口造化俱无权。kè bù jiàn luò yáng sū shēng è shǎo nián,kāi kǒu zào huà jù wú quán。
横六黄金五车裂,总为城南二顷田。héng liù huáng jīn wǔ chē liè,zǒng wèi chéng nán èr qǐng tián。
客不见魏齐声势同山丘,厕中死人断君头。kè bù jiàn wèi qí shēng shì tóng shān qiū,cè zhōng sǐ rén duàn jūn tóu。
黥徒马食相堂下,当时溺者秦应侯。qíng tú mǎ shí xiāng táng xià,dāng shí nì zhě qín yīng hóu。
人生反覆难预期,精灵一别千忧随。rén shēng fǎn fù nán yù qī,jīng líng yī bié qiān yōu suí。
请看草木有荣悴,荣者何恩怨者谁。qǐng kàn cǎo mù yǒu róng cuì,róng zhě hé ēn yuàn zhě shuí。
丈夫不能龌龊权门取荣贵,驱遣七尺供妻子。zhàng fū bù néng wò chuò quán mén qǔ róng guì,qū qiǎn qī chǐ gōng qī zi。
又不能仰面看屋梁,万岁千秋亦如此。yòu bù néng yǎng miàn kàn wū liáng,wàn suì qiān qiū yì rú cǐ。
浊泾清渭何能理,先生一言客记取,拍浮酒船吾足矣。zhuó jīng qīng wèi hé néng lǐ,xiān shēng yī yán kè jì qǔ,pāi fú jiǔ chuán wú zú yǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

陆无从茂才自扬州来乞文以赠歙人吴惟登得三绝句与之生高于诗与欧博士桢伯为广陵社

王世贞

乞将新序向新安,一字踌躇下笔难。qǐ jiāng xīn xù xiàng xīn ān,yī zì chóu chú xià bǐ nán。
见说龙门饶史笔,教人解作小巫看。jiàn shuō lóng mén ráo shǐ bǐ,jiào rén jiě zuò xiǎo wū kàn。

郧襄徐中丞以春秋臆见贻有谢

王世贞

军城秋日静堪贪,幕府无人笔自谈。jūn chéng qiū rì jìng kān tān,mù fǔ wú rén bǐ zì tán。
见说麟经新传就,千秋不数杜征南。jiàn shuō lín jīng xīn chuán jiù,qiān qiū bù shù dù zhēng nán。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

杀青初竟未堪论,博得骊珠字字匀。shā qīng chū jìng wèi kān lùn,bó dé lí zhū zì zì yún。
莫信古来才一石,与君俱是斗量人。mò xìn gǔ lái cái yī shí,yǔ jūn jù shì dòu liàng rén。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

文园多病日偏长,赢得高斋看屋梁。wén yuán duō bìng rì piān zhǎng,yíng dé gāo zhāi kàn wū liáng。
便是王充新论就,可能相益蔡中郎。biàn shì wáng chōng xīn lùn jiù,kě néng xiāng yì cài zhōng láng。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

处处松阴护药坛,何人真晓大还丹。chù chù sōng yīn hù yào tán,hé rén zhēn xiǎo dà hái dān。
知君自有灵仙骨,叱石为羊也不难。zhī jūn zì yǒu líng xiān gǔ,chì shí wèi yáng yě bù nán。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

兰阴一水下兰溪,水隐花香水满堤。lán yīn yī shuǐ xià lán xī,shuǐ yǐn huā xiāng shuǐ mǎn dī。
任使东流海门去,清心还向浙江西。rèn shǐ dōng liú hǎi mén qù,qīng xīn hái xiàng zhè jiāng xī。

走笔寿表兄盛氏

王世贞

竹林虽好未堪求,嵇阮那能到白头。zhú lín suī hǎo wèi kān qiú,jī ruǎn nà néng dào bái tóu。
七十古稀君自爱,何曾一醉不风流。qī shí gǔ xī jūn zì ài,hé céng yī zuì bù fēng liú。

走笔寿表兄盛氏

王世贞

遇酒须倾醉即眠,自称臣是酒中仙。yù jiǔ xū qīng zuì jí mián,zì chēng chén shì jiǔ zhōng xiān。
仙家未必能胜此,不起贪嗔七十年。xiān jiā wèi bì néng shèng cǐ,bù qǐ tān chēn qī shí nián。

送陆楚生入阳羡采茶

王世贞

由来陆羽是茶神,着得茶经字字真。yóu lái lù yǔ shì chá shén,zhe dé chá jīng zì zì zhēn。
莫道青山无宿业,耳孙仍作采山人。mò dào qīng shān wú sù yè,ěr sūn réng zuò cǎi shān rén。

送陆楚生入阳羡采茶

王世贞

阳羡春芽玉万株,新焙得似虎丘无。yáng xiàn chūn yá yù wàn zhū,xīn bèi dé shì hǔ qiū wú。
纵令王肃无情思,不与诸伧唤酪奴。zòng lìng wáng sù wú qíng sī,bù yǔ zhū cāng huàn lào nú。

怀王大参阳德有寄

王世贞

钟楼面面是横塘,每见双旌度夕阳。zhōng lóu miàn miàn shì héng táng,měi jiàn shuāng jīng dù xī yáng。
错唤小桃垂柳字,那曾一树不甘棠。cuò huàn xiǎo táo chuí liǔ zì,nà céng yī shù bù gān táng。

怀王大参阳德有寄

王世贞

弇山春事日争新,辙迹从多不畏贫。yǎn shān chūn shì rì zhēng xīn,zhé jì cóng duō bù wèi pín。
所恨子猷看竹后,几曾真遇赏心人。suǒ hèn zi yóu kàn zhú hòu,jǐ céng zhēn yù shǎng xīn rén。

怀王大参阳德有寄

王世贞

尝从别墅记新图,今日旸湖即鉴湖。cháng cóng bié shù jì xīn tú,jīn rì yáng hú jí jiàn hú。
自是君王多物色,可能长作客星无。zì shì jūn wáng duō wù sè,kě néng zhǎng zuò kè xīng wú。

怀王大参阳德有寄

王世贞

雁荡奇峰天下闻,永嘉真柑味绝群。yàn dàng qí fēng tiān xià wén,yǒng jiā zhēn gān wèi jué qún。
啖君霜后三千颗,削脯为龙穿白云。dàn jūn shuāng hòu sān qiān kē,xuē pú wèi lóng chuān bái yún。

仲山先生归佳城得挽歌四绝送之

王世贞

纵横马鬣遍空山,上冢诸生暮未还。zòng héng mǎ liè biàn kōng shān,shàng zhǒng zhū shēng mù wèi hái。
玉树只今埋地下,银钩犹自在人间。yù shù zhǐ jīn mái dì xià,yín gōu yóu zì zài rén jiān。