古诗词

慰明卿再谪长短歌二章和李于鳞

王世贞

明堂堂成不见帝,十二牧伯朝逡巡。míng táng táng chéng bù jiàn dì,shí èr mù bó cháo qūn xún。
丞相肩舆入内殿,摇笔一扫三千人。chéng xiāng jiān yú rù nèi diàn,yáo bǐ yī sǎo sān qiān rén。
王生束装视黜籍,乃见武昌吴国伦。wáng shēng shù zhuāng shì chù jí,nǎi jiàn wǔ chāng wú guó lún。
无官可谪左已久,有地足徙恩仍新。wú guān kě zhé zuǒ yǐ jiǔ,yǒu dì zú xǐ ēn réng xīn。
甘泉诸贵气成云,吴也亦是甘泉臣。gān quán zhū guì qì chéng yún,wú yě yì shì gān quán chén。
小臣无状业万死,尚许短檄随风尘。xiǎo chén wú zhuàng yè wàn sǐ,shàng xǔ duǎn xí suí fēng chén。
长沙坐中止鵩鸟,鲁东门外悲麒麟。zhǎng shā zuò zhōng zhǐ fú niǎo,lǔ dōng mén wài bēi qí lín。
何方魑魅不抚掌,何处猿猱不鼓唇。hé fāng chī mèi bù fǔ zhǎng,hé chù yuán náo bù gǔ chún。
李侯杜门十月矣,唶女再黜奚其陈。lǐ hóu dù mén shí yuè yǐ,zé nǚ zài chù xī qí chén。
此时尺一驰南康,府主揶揄目吴郎。cǐ shí chǐ yī chí nán kāng,fǔ zhǔ yé yú mù wú láng。
卷衣大笑出府舍,一舸乘风上武昌。juǎn yī dà xiào chū fǔ shě,yī gě chéng fēng shàng wǔ chāng。
匡庐五老宛相揖,长江九派流飞觞。kuāng lú wǔ lǎo wǎn xiāng yī,zhǎng jiāng jiǔ pài liú fēi shāng。
归来萧条四壁立,大妇谇骂小妇伤。guī lái xiāo tiáo sì bì lì,dà fù suì mà xiǎo fù shāng。
女等徒称弦金石,岂无宗徐李与王。nǚ děng tú chēng xián jīn shí,qǐ wú zōng xú lǐ yǔ wáng。
时从处士夸鹦鹉,可救文君典鹔鹴。shí cóng chù shì kuā yīng wǔ,kě jiù wén jūn diǎn sù shuāng。
何物故人能见负,却令妻子徇文章。hé wù gù rén néng jiàn fù,què lìng qī zi xùn wén zhāng。
啼寒泣饥苦未已,东驰西窜穷遐荒。tí hán qì jī kǔ wèi yǐ,dōng chí xī cuàn qióng xiá huāng。
燕中炊米若炊玉,公田种秫不种粳。yàn zhōng chuī mǐ ruò chuī yù,gōng tián zhǒng shú bù zhǒng jīng。
贡家车马谁与买,季子貂裘胡计藏。gòng jiā chē mǎ shuí yǔ mǎi,jì zi diāo qiú hú jì cáng。
解道人间富官职,女岂不念头上霜。jiě dào rén jiān fù guān zhí,nǚ qǐ bù niàn tóu shàng shuāng。
吴郎欲答答不得,王生请为歌夙昔。wú láng yù dá dá bù dé,wáng shēng qǐng wèi gē sù xī。
日者岁之丙辰前,五星犹闻在奎壁。rì zhě suì zhī bǐng chén qián,wǔ xīng yóu wén zài kuí bì。
片语高呼白雪飞,寸心肯让青云色。piàn yǔ gāo hū bái xuě fēi,cùn xīn kěn ràng qīng yún sè。
吾宗少年强解事,吴郎目摄遗其舄。wú zōng shǎo nián qiáng jiě shì,wú láng mù shè yí qí xì。
岂唯吴郎众辟易,但语吾曹少坚敌。qǐ wéi wú láng zhòng pì yì,dàn yǔ wú cáo shǎo jiān dí。
司空挝鼓尽裸袒,武安行酒半膝席。sī kōng wō gǔ jǐn luǒ tǎn,wǔ ān xíng jiǔ bàn xī xí。
小儿仅呼杨德祖,一钱可拟程不识。xiǎo ér jǐn hū yáng dé zǔ,yī qián kě nǐ chéng bù shí。
倘闻曹中理公事,君其且看西山碧。tǎng wén cáo zhōng lǐ gōng shì,jūn qí qiě kàn xī shān bì。
故知万变同翻手,风雨青天昼能吼。gù zhī wàn biàn tóng fān shǒu,fēng yǔ qīng tiān zhòu néng hǒu。
遗舄少年坐上坐,谁哉捧案前奔走。yí xì shǎo nián zuò shàng zuò,shuí zāi pěng àn qián bēn zǒu。
世人荣辱强相制,吾辈行藏终自取。shì rén róng rǔ qiáng xiāng zhì,wú bèi xíng cáng zhōng zì qǔ。
妻子宁须饶远略,且用七尺饵其口。qī zi níng xū ráo yuǎn lüè,qiě yòng qī chǐ ěr qí kǒu。
即使女官更削尽,豫章男子得活不。jí shǐ nǚ guān gèng xuē jǐn,yù zhāng nán zi dé huó bù。
女乏江陵千树橘,来共吴门千畦韭。nǚ fá jiāng líng qiān shù jú,lái gòng wú mén qiān qí jiǔ。
耕尽要离墓上云,洗眼看他竟何有。gēng jǐn yào lí mù shàng yún,xǐ yǎn kàn tā jìng hé yǒu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

斋室初成有劝多栽花竹者走笔示之

王世贞

一室缘溪断俗尘,翛然吾自爱吾真。yī shì yuán xī duàn sú chén,xiāo rán wú zì ài wú zhēn。
浇花怕结春时业,种竹防惊梦里神。jiāo huā pà jié chūn shí yè,zhǒng zhú fáng jīng mèng lǐ shén。
梧叶到秋无那病,芭蕉过暑不堪贫。wú yè dào qiū wú nà bìng,bā jiāo guò shǔ bù kān pín。
何如且放空庭在,月色风光好近人。hé rú qiě fàng kōng tíng zài,yuè sè fēng guāng hǎo jìn rén。

夜听印师礼诵走笔偶成

王世贞

街鼓初停香篆寒,呗声那为雨声阑。jiē gǔ chū tíng xiāng zhuàn hán,bei shēng nà wèi yǔ shēng lán。
弥陀界远疑城近,慈氏宫深外院宽。mí tuó jiè yuǎn yí chéng jìn,cí shì gōng shēn wài yuàn kuān。
正念可争无念好,非心还较即心难。zhèng niàn kě zhēng wú niàn hǎo,fēi xīn hái jiào jí xīn nán。
道人别有安身处,未必清晨叩懒残。dào rén bié yǒu ān shēn chù,wèi bì qīng chén kòu lǎn cán。

送仲氏敬美视关中学政时皈心道门兹行染指而已

王世贞

新裁绛帐拥朱轮,沃野天开万象春。xīn cái jiàng zhàng yōng zhū lún,wò yě tiān kāi wàn xiàng chūn。
它日扶风多弟子,早时函谷辨真人。tā rì fú fēng duō dì zi,zǎo shí hán gǔ biàn zhēn rén。
梁丘代是能传易,贾谊年来不过秦。liáng qiū dài shì néng chuán yì,jiǎ yì nián lái bù guò qín。
莫讶文无将赠别,只今犹作自由身。mò yà wén wú jiāng zèng bié,zhǐ jīn yóu zuò zì yóu shēn。

送仲氏敬美视关中学政时皈心道门兹行染指而已

王世贞

念尔长夸太华尊,褰帷秋色许重论。niàn ěr zhǎng kuā tài huá zūn,qiān wéi qiū sè xǔ zhòng lùn。
可犹无恙金天掌,应否居然玉女盆。kě yóu wú yàng jīn tiān zhǎng,yīng fǒu jū rán yù nǚ pén。
紫逻春添新句色,青柯云护旧题痕。zǐ luó chūn tiān xīn jù sè,qīng kē yún hù jiù tí hén。
漫道济南诗纪绝,至今犹自閟真源。màn dào jì nán shī jì jué,zhì jīn yóu zì bì zhēn yuán。

送仲氏敬美视关中学政时皈心道门兹行染指而已

王世贞

阅罢晴原蚁战酣,还凭彩笔恣游探。yuè bà qíng yuán yǐ zhàn hān,hái píng cǎi bǐ zì yóu tàn。
沿陂骑吹翻春涨,入岳星河挂晓骖。yán bēi qí chuī fān chūn zhǎng,rù yuè xīng hé guà xiǎo cān。
间有壮心怜渭北,定无佳处胜终南。jiān yǒu zhuàng xīn lián wèi běi,dìng wú jiā chù shèng zhōng nán。
欲知西笑缘何意,来与维摩共一龛。yù zhī xī xiào yuán hé yì,lái yǔ wéi mó gòng yī kān。

送仲氏敬美视关中学政时皈心道门兹行染指而已

王世贞

别酒双壸且细倾,中年兄弟不关情。bié jiǔ shuāng kǔn qiě xì qīng,zhōng nián xiōng dì bù guān qíng。
何必诸生推北斗,那须故纸觅西京。hé bì zhū shēng tuī běi dòu,nà xū gù zhǐ mì xī jīng。
云开白岳峥嵘态,雪净黄河黯淡声。yún kāi bái yuè zhēng róng tài,xuě jìng huáng hé àn dàn shēng。
纵有奚囊都放却,逢人但可话无生。zòng yǒu xī náng dōu fàng què,féng rén dàn kě huà wú shēng。

寄李本宁提学索其秦中文字

王世贞

关西众说杨夫子,供奉吾怜李翰林。guān xī zhòng shuō yáng fū zi,gōng fèng wú lián lǐ hàn lín。
即使人才饶棫朴,可无词赋慰萧森。jí shǐ rén cái ráo yù pǔ,kě wú cí fù wèi xiāo sēn。
秦风雅有同仇好,郢雪其如寡和音。qín fēng yǎ yǒu tóng chóu hǎo,yǐng xuě qí rú guǎ hé yīn。
老去闭门无一字,许公方外别论心。lǎo qù bì mén wú yī zì,xǔ gōng fāng wài bié lùn xīn。

寄陜西右方伯徐公公近以吾郡兵宪迁

王世贞

别筵霜色惠文冠,遗爱偏留泪眼看。bié yán shuāng sè huì wén guān,yí ài piān liú lèi yǎn kàn。
今日棠阴归右伯,古时薇省在长安。jīn rì táng yīn guī yòu bó,gǔ shí wēi shěng zài zhǎng ān。
传来素翮随阳易,写就银钩度远难。chuán lái sù hé suí yáng yì,xiě jiù yín gōu dù yuǎn nán。
珍重儿童一致语,时时竹马大河干。zhēn zhòng ér tóng yī zhì yǔ,shí shí zhú mǎ dà hé gàn。

空山首座托钵参方因调其师馆

王世贞

缘师棒底少知音,一钵飘然辞故林。yuán shī bàng dǐ shǎo zhī yīn,yī bō piāo rán cí gù lín。
是处可登三昧地,何须忽起四摩心。shì chù kě dēng sān mèi dì,hé xū hū qǐ sì mó xīn。
离山梅子从生熟,探水茱萸自浅深。lí shān méi zi cóng shēng shú,tàn shuǐ zhū yú zì qiǎn shēn。
归到浴时须遣却,佛堂牢闭不容针。guī dào yù shí xū qiǎn què,fú táng láo bì bù róng zhēn。

辛已元日试笔

王世贞

一室归来类僦居,不欣添岁不愁除。yī shì guī lái lèi jiù jū,bù xīn tiān suì bù chóu chú。
庭空爆竹如相借,户小屠苏顿有余。tíng kōng bào zhú rú xiāng jiè,hù xiǎo tú sū dùn yǒu yú。
少为含饴淹孺子,依然抱影爱寒庐。shǎo wèi hán yí yān rú zi,yī rán bào yǐng ài hán lú。
新年处处交堪绝,只许梅花未尽疏。xīn nián chù chù jiāo kān jué,zhǐ xǔ méi huā wèi jǐn shū。

华幼圜以古隶见贻赋此报谢仍乞书国风

王世贞

鸟翮山头王次仲,鸿都门下蔡中郎。niǎo hé shān tóu wáng cì zhòng,hóng dōu mén xià cài zhōng láng。
似分晋季鹅池墨,流作梁清练水香。shì fēn jìn jì é chí mò,liú zuò liáng qīng liàn shuǐ xiāng。
柿叶过霜红满地,芭蕉含雨碧堆床。shì yè guò shuāng hóng mǎn dì,bā jiāo hán yǔ bì duī chuáng。
二南须为纵横写,老去风人有面墙。èr nán xū wèi zòng héng xiě,lǎo qù fēng rén yǒu miàn qiáng。

甫尔逍遥偶得陆司空与绳数行坐客因举吴门诗语一笑赋此

王世贞

数弓瓯脱一蜗庐,老去生涯自有余。shù gōng ōu tuō yī wō lú,lǎo qù shēng yá zì yǒu yú。
但饱何须香积饭,得闲能厌惠陁书。dàn bǎo hé xū xiāng jī fàn,dé xián néng yàn huì tuó shū。
师教忍辱波罗蜜,代有同生蔑戾车。shī jiào rěn rǔ bō luó mì,dài yǒu tóng shēng miè lì chē。
却是山僧多伎俩,此身聋瞽不妨渠。què shì shān sēng duō jì liǎ,cǐ shēn lóng gǔ bù fáng qú。

题宗良王孙摩尼庵

王世贞

君家斋头十九首,一首一颗珠光流。jūn jiā zhāi tóu shí jiǔ shǒu,yī shǒu yī kē zhū guāng liú。
平陵颇梨吐五色,欲与舍利俱千秋。píng líng pǒ lí tǔ wǔ sè,yù yǔ shě lì jù qiān qiū。
骊龙有颔那可采,罔象无心翻见投。lí lóng yǒu hàn nà kě cǎi,wǎng xiàng wú xīn fān jiàn tóu。
爝火自来难斗日,丰城双剑黯然愁。jué huǒ zì lái nán dòu rì,fēng chéng shuāng jiàn àn rán chóu。

题匡南王孙爽台

王世贞

兰台高咏杳难攀,滕阁鸣銮迥不还。lán tái gāo yǒng yǎo nán pān,téng gé míng luán jiǒng bù hái。
忽有露茎超象外,能令天籁满人间。hū yǒu lù jīng chāo xiàng wài,néng lìng tiān lài mǎn rén jiān。
披襟快自君王腋,酌斗清回帝子颜。pī jīn kuài zì jūn wáng yè,zhuó dòu qīng huí dì zi yán。
无那阿猷称尽兴,凭谁拄笏看西山。wú nà ā yóu chēng jǐn xīng,píng shuí zhǔ hù kàn xī shān。

同年彭比部辂贻游仙近体见怀漫成一律答之

王世贞

神武门头厌世尘,挂冠天地许沈沦。shén wǔ mén tóu yàn shì chén,guà guān tiān dì xǔ shěn lún。
彭篯久矣君前代,子晋那应我后身。péng jiān jiǔ yǐ jūn qián dài,zi jìn nà yīng wǒ hòu shēn。
白石两堪贫岁计,碧云孤忆赏心人。bái shí liǎng kān pín suì jì,bì yún gū yì shǎng xīn rén。
县知未贾扁舟兴,小有桃花可问津。xiàn zhī wèi jiǎ biǎn zhōu xīng,xiǎo yǒu táo huā kě wèn jīn。