古诗词

慰明卿再谪长短歌二章和李于鳞

王世贞

明堂堂成不见帝,十二牧伯朝逡巡。míng táng táng chéng bù jiàn dì,shí èr mù bó cháo qūn xún。
丞相肩舆入内殿,摇笔一扫三千人。chéng xiāng jiān yú rù nèi diàn,yáo bǐ yī sǎo sān qiān rén。
王生束装视黜籍,乃见武昌吴国伦。wáng shēng shù zhuāng shì chù jí,nǎi jiàn wǔ chāng wú guó lún。
无官可谪左已久,有地足徙恩仍新。wú guān kě zhé zuǒ yǐ jiǔ,yǒu dì zú xǐ ēn réng xīn。
甘泉诸贵气成云,吴也亦是甘泉臣。gān quán zhū guì qì chéng yún,wú yě yì shì gān quán chén。
小臣无状业万死,尚许短檄随风尘。xiǎo chén wú zhuàng yè wàn sǐ,shàng xǔ duǎn xí suí fēng chén。
长沙坐中止鵩鸟,鲁东门外悲麒麟。zhǎng shā zuò zhōng zhǐ fú niǎo,lǔ dōng mén wài bēi qí lín。
何方魑魅不抚掌,何处猿猱不鼓唇。hé fāng chī mèi bù fǔ zhǎng,hé chù yuán náo bù gǔ chún。
李侯杜门十月矣,唶女再黜奚其陈。lǐ hóu dù mén shí yuè yǐ,zé nǚ zài chù xī qí chén。
此时尺一驰南康,府主揶揄目吴郎。cǐ shí chǐ yī chí nán kāng,fǔ zhǔ yé yú mù wú láng。
卷衣大笑出府舍,一舸乘风上武昌。juǎn yī dà xiào chū fǔ shě,yī gě chéng fēng shàng wǔ chāng。
匡庐五老宛相揖,长江九派流飞觞。kuāng lú wǔ lǎo wǎn xiāng yī,zhǎng jiāng jiǔ pài liú fēi shāng。
归来萧条四壁立,大妇谇骂小妇伤。guī lái xiāo tiáo sì bì lì,dà fù suì mà xiǎo fù shāng。
女等徒称弦金石,岂无宗徐李与王。nǚ děng tú chēng xián jīn shí,qǐ wú zōng xú lǐ yǔ wáng。
时从处士夸鹦鹉,可救文君典鹔鹴。shí cóng chù shì kuā yīng wǔ,kě jiù wén jūn diǎn sù shuāng。
何物故人能见负,却令妻子徇文章。hé wù gù rén néng jiàn fù,què lìng qī zi xùn wén zhāng。
啼寒泣饥苦未已,东驰西窜穷遐荒。tí hán qì jī kǔ wèi yǐ,dōng chí xī cuàn qióng xiá huāng。
燕中炊米若炊玉,公田种秫不种粳。yàn zhōng chuī mǐ ruò chuī yù,gōng tián zhǒng shú bù zhǒng jīng。
贡家车马谁与买,季子貂裘胡计藏。gòng jiā chē mǎ shuí yǔ mǎi,jì zi diāo qiú hú jì cáng。
解道人间富官职,女岂不念头上霜。jiě dào rén jiān fù guān zhí,nǚ qǐ bù niàn tóu shàng shuāng。
吴郎欲答答不得,王生请为歌夙昔。wú láng yù dá dá bù dé,wáng shēng qǐng wèi gē sù xī。
日者岁之丙辰前,五星犹闻在奎壁。rì zhě suì zhī bǐng chén qián,wǔ xīng yóu wén zài kuí bì。
片语高呼白雪飞,寸心肯让青云色。piàn yǔ gāo hū bái xuě fēi,cùn xīn kěn ràng qīng yún sè。
吾宗少年强解事,吴郎目摄遗其舄。wú zōng shǎo nián qiáng jiě shì,wú láng mù shè yí qí xì。
岂唯吴郎众辟易,但语吾曹少坚敌。qǐ wéi wú láng zhòng pì yì,dàn yǔ wú cáo shǎo jiān dí。
司空挝鼓尽裸袒,武安行酒半膝席。sī kōng wō gǔ jǐn luǒ tǎn,wǔ ān xíng jiǔ bàn xī xí。
小儿仅呼杨德祖,一钱可拟程不识。xiǎo ér jǐn hū yáng dé zǔ,yī qián kě nǐ chéng bù shí。
倘闻曹中理公事,君其且看西山碧。tǎng wén cáo zhōng lǐ gōng shì,jūn qí qiě kàn xī shān bì。
故知万变同翻手,风雨青天昼能吼。gù zhī wàn biàn tóng fān shǒu,fēng yǔ qīng tiān zhòu néng hǒu。
遗舄少年坐上坐,谁哉捧案前奔走。yí xì shǎo nián zuò shàng zuò,shuí zāi pěng àn qián bēn zǒu。
世人荣辱强相制,吾辈行藏终自取。shì rén róng rǔ qiáng xiāng zhì,wú bèi xíng cáng zhōng zì qǔ。
妻子宁须饶远略,且用七尺饵其口。qī zi níng xū ráo yuǎn lüè,qiě yòng qī chǐ ěr qí kǒu。
即使女官更削尽,豫章男子得活不。jí shǐ nǚ guān gèng xuē jǐn,yù zhāng nán zi dé huó bù。
女乏江陵千树橘,来共吴门千畦韭。nǚ fá jiāng líng qiān shù jú,lái gòng wú mén qiān qí jiǔ。
耕尽要离墓上云,洗眼看他竟何有。gēng jǐn yào lí mù shàng yún,xǐ yǎn kàn tā jìng hé yǒu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

八哀篇陆征士治

王世贞

子兼性坦陀,友余实忘年。zi jiān xìng tǎn tuó,yǒu yú shí wàng nián。
岂乏一世用,沈冥文酒间。qǐ fá yī shì yòng,shěn míng wén jiǔ jiān。
上书谢不任,归耕太湖田。shàng shū xiè bù rèn,guī gēng tài hú tián。
右伯亦已尊,家具尚萧然。yòu bó yì yǐ zūn,jiā jù shàng xiāo rán。
至今绰楔表,蛟龙郁相缠。zhì jīn chuò xiē biǎo,jiāo lóng yù xiāng chán。

八哀篇陆征士治

王世贞

陆公昔射策,天子异其对。lù gōng xī shè cè,tiān zi yì qí duì。
世路方易工,悠然成孤退。shì lù fāng yì gōng,yōu rán chéng gū tuì。
折节酬古欢,畅情在游艺。zhé jié chóu gǔ huān,chàng qíng zài yóu yì。
既成一家言,聊滋暮年味。jì chéng yī jiā yán,liáo zī mù nián wèi。
凤德匪遽衰,鸿心终何异。fèng dé fěi jù shuāi,hóng xīn zhōng hé yì。

八哀篇陆征士治

王世贞

淳父负奇癖,形骸更土木。chún fù fù qí pǐ,xíng hái gèng tǔ mù。
伤时伯鸾噫,感遇嗣宗哭。shāng shí bó luán yī,gǎn yù sì zōng kū。
呕心一锦囊,瑰丽时自足。ǒu xīn yī jǐn náng,guī lì shí zì zú。
霏霏吐屑金,宛宛成叶玉。fēi fēi tǔ xiè jīn,wǎn wǎn chéng yè yù。
岂不悟千秋,眼底怨局促。qǐ bù wù qiān qiū,yǎn dǐ yuàn jú cù。

八哀篇陆征士治

王世贞

季狂为诸生,避仇夜中走。jì kuáng wèi zhū shēng,bì chóu yè zhōng zǒu。
自诧伧颊雄,不操吴音久。zì chà cāng jiá xióng,bù cāo wú yīn jiǔ。
颇鲜鳞甲腹,仅余雌黄口。pǒ xiān lín jiǎ fù,jǐn yú cí huáng kǒu。
大历元和间,纵横无不有。dà lì yuán hé jiān,zòng héng wú bù yǒu。
归骨闽天长,遗编知在否。guī gǔ mǐn tiān zhǎng,yí biān zhī zài fǒu。

八哀篇陆征士治

王世贞

叔宝事丹青,往往得其意。shū bǎo shì dān qīng,wǎng wǎng dé qí yì。
虽游文翁门,厥祢繇沈氏。suī yóu wén wēng mén,jué mí yáo shěn shì。
藏书盈万卷,一一手铨次。cáng shū yíng wàn juǎn,yī yī shǒu quán cì。
伏枕归婴儿,毋亦造物忌。fú zhěn guī yīng ér,wú yì zào wù jì。
生亦无异人,死还知汝异。shēng yì wú yì rén,sǐ hái zhī rǔ yì。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

抑之司徒裔,秉操更清绝。yì zhī sī tú yì,bǐng cāo gèng qīng jué。
当其谢九卿,依然卧寒雪。dāng qí xiè jiǔ qīng,yī rán wò hán xuě。
坦陀若可亲,磊砢竟难悦。tǎn tuó ruò kě qīn,lěi kē jìng nán yuè。
逃名雅非意,名至亦不屑。táo míng yǎ fēi yì,míng zhì yì bù xiè。
事事皆愧君,难从世人说。shì shì jiē kuì jūn,nán cóng shì rén shuō。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

伊昔歌鹿年,公兄我如弟。yī xī gē lù nián,gōng xiōng wǒ rú dì。
詄荡宽酒德,参差偕宦轨。dié dàng kuān jiǔ dé,cān chà xié huàn guǐ。
北风吹转蓬,升沉自兹始。běi fēng chuī zhuǎn péng,shēng chén zì zī shǐ。
何言伯同命,乃繇巨源启。hé yán bó tóng mìng,nǎi yáo jù yuán qǐ。
窃窥上臣心,非繇植桃李。qiè kuī shàng chén xīn,fēi yáo zhí táo lǐ。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

廷尉负雄辨,衮衮不可竭。tíng wèi fù xióng biàn,gǔn gǔn bù kě jié。
乘时握铨衡,所登必耆哲。chéng shí wò quán héng,suǒ dēng bì qí zhé。
肮脏平津门,栖迟步兵辙。āng zàng píng jīn mén,qī chí bù bīng zhé。
篇章亦流畅,要非中所悦。piān zhāng yì liú chàng,yào fēi zhōng suǒ yuè。
窃慕西去津,将无东海筏。qiè mù xī qù jīn,jiāng wú dōng hǎi fá。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

中丞夙精悍,斤斤握铨柄。zhōng chéng sù jīng hàn,jīn jīn wò quán bǐng。
未底不惑年,赐履遍吴境。wèi dǐ bù huò nián,cì lǚ biàn wú jìng。
精心搜伏匿,用重抑贪横。jīng xīn sōu fú nì,yòng zhòng yì tān héng。
何来茧丝毁,遂谐舆人咏。hé lái jiǎn sī huǐ,suì xié yú rén yǒng。
一疏表遗直,庶几松柏性。yī shū biǎo yí zhí,shù jǐ sōng bǎi xìng。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

昔余客武昌,诣台受束约。xī yú kè wǔ chāng,yì tái shòu shù yuē。
夫君实同好,居体意相托。fū jūn shí tóng hǎo,jū tǐ yì xiāng tuō。
天然圭璋器,何必问雕琢。tiān rán guī zhāng qì,hé bì wèn diāo zuó。
乘时佐铨府,和光聊画诺。chéng shí zuǒ quán fǔ,hé guāng liáo huà nuò。
循吏乃其余,映照亦不薄。xún lì nǎi qí yú,yìng zhào yì bù báo。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

中丞雅自负,珠玉生唾咳。zhōng chéng yǎ zì fù,zhū yù shēng tuò ké。
出牧抗悍王,黔黎有深爱。chū mù kàng hàn wáng,qián lí yǒu shēn ài。
开府襄汉滨,与余实为代。kāi fǔ xiāng hàn bīn,yǔ yú shí wèi dài。
上相匪自今,夙昔蒙眄睐。shàng xiāng fěi zì jīn,sù xī méng miǎn lài。
推毂故亦公,登枢宁无待。tuī gǔ gù yì gōng,dēng shū níng wú dài。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

刘君瑚琏姿,温文实天至。liú jūn hú liǎn zī,wēn wén shí tiān zhì。
避岁时自远,履荣恒若浼。bì suì shí zì yuǎn,lǚ róng héng ruò měi。
于物不取赢,苦县有深契。yú wù bù qǔ yíng,kǔ xiàn yǒu shēn qì。
论交何必数,一面亦自慰。lùn jiāo hé bì shù,yī miàn yì zì wèi。
致语何必烦,默默两相贵。zhì yǔ hé bì fán,mò mò liǎng xiāng guì。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

胜流奚必远,居然在亲故。shèng liú xī bì yuǎn,jū rán zài qīn gù。
孝友出名家,之子饶远度。xiào yǒu chū míng jiā,zhī zi ráo yuǎn dù。
托隐不违俗,御华时抑素。tuō yǐn bù wéi sú,yù huá shí yì sù。
天意笃象贤,翱翔亘云路。tiān yì dǔ xiàng xián,áo xiáng gèn yún lù。
物情渐麇集,岩穴安得固。wù qíng jiàn jūn jí,yán xué ān dé gù。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

俯仰天地间,有才不易真。fǔ yǎng tiān dì jiān,yǒu cái bù yì zhēn。
李侯治吴兴,捭阖乃如神。lǐ hóu zhì wú xīng,bǎi hé nǎi rú shén。
秋霜有时抑,春雨靡不伸。qiū shuāng yǒu shí yì,chūn yǔ mí bù shēn。
酒语时启予,衰魄为之振。jiǔ yǔ shí qǐ yǔ,shuāi pò wèi zhī zhèn。
安能托宇下,朝夕庇斯人。ān néng tuō yǔ xià,cháo xī bì sī rén。

余自解郧节归耕无事屈指贵游申文外之好者得十人次第咏之袁太常洪愈

王世贞

郭公交若浅,三吴自深惠。guō gōng jiāo ruò qiǎn,sān wú zì shēn huì。
精心拊黔首,耽眼摄墨吏。jīng xīn fǔ qián shǒu,dān yǎn shè mò lì。
昔者揽辔余,今兹杖钺地。xī zhě lǎn pèi yú,jīn zī zhàng yuè dì。
欲发未发辰,千人万人泪。yù fā wèi fā chén,qiān rén wàn rén lèi。
即令负俗讥,浊泾有清渭。jí lìng fù sú jī,zhuó jīng yǒu qīng wèi。