古诗词

翁中丞南巡歌

王世贞

自公之昔除烦苛,规调如山刍粟多。zì gōng zhī xī chú fán kē,guī diào rú shān chú sù duō。
居人渐徙虎豹穴,大海欲戢鲸鲵波。jū rén jiàn xǐ hǔ bào xué,dà hǎi yù jí jīng ní bō。
片言龃龉辄投劾,安石不出苍生何。piàn yán jǔ yǔ zhé tóu hé,ān shí bù chū cāng shēng hé。
归来束书四壁立,岂有蜡屐双青蛾。guī lái shù shū sì bì lì,qǐ yǒu là jī shuāng qīng é。
若耶若镜不足钓,抱膝时时闻啸歌。ruò yé ruò jìng bù zú diào,bào xī shí shí wén xiào gē。
夷德虽轻犹未厌,以兹颇晚山公荐。yí dé suī qīng yóu wèi yàn,yǐ zī pǒ wǎn shān gōng jiàn。
西泛三江奏春雪,南驰五岭开炎霰。xī fàn sān jiāng zòu chūn xuě,nán chí wǔ lǐng kāi yán xiàn。
汉筴恒馀圮上编,齐书尚郁聊成箭。hàn cè héng yú pǐ shàng biān,qí shū shàng yù liáo chéng jiàn。
今年五月天山定,圣主推轮飞六传。jīn nián wǔ yuè tiān shān dìng,shèng zhǔ tuī lún fēi liù chuán。
中丞獬廌铁作冠,宣室麒麟玉为殿。zhōng chéng xiè zhì tiě zuò guān,xuān shì qí lín yù wèi diàn。
轻裘缓带来东吴,妖氛却扫旄头孤。qīng qiú huǎn dài lái dōng wú,yāo fēn què sǎo máo tóu gū。
星辰莽动铁如意,风雨长鸣金仆姑。xīng chén mǎng dòng tiě rú yì,fēng yǔ zhǎng míng jīn pū gū。
拊循三军挟貉纩,惕息诸将昂虬须。fǔ xún sān jūn xié háo kuàng,tì xī zhū jiāng áng qiú xū。
馀皇万艘?驱叶,组练千重霜剪芜。yú huáng wàn sōu qū yè,zǔ liàn qiān zhòng shuāng jiǎn wú。
南越王头挂大白,马蹄扑簌累夷俘。nán yuè wáng tóu guà dà bái,mǎ tí pū sù lèi yí fú。
儿童抛弃竹马拜,父老不用藜杖扶。ér tóng pāo qì zhú mǎ bài,fù lǎo bù yòng lí zhàng fú。
我公五载犹一夕,鬓发全无半茎白。wǒ gōng wǔ zài yóu yī xī,bìn fā quán wú bàn jīng bái。
寇恂谁借留河内,李晟天生为社稷。kòu xún shuí jiè liú hé nèi,lǐ chéng tiān shēng wèi shè jì。
露章日夜走长安,竹宫祠釐动颜色。lù zhāng rì yè zǒu zhǎng ān,zhú gōng cí lí dòng yán sè。
御史趣刻蟠螭印,丞相且画交龙敕。yù shǐ qù kè pán chī yìn,chéng xiāng qiě huà jiāo lóng chì。
若若双垂绶青紫,万户侯兼二千石。ruò ruò shuāng chuí shòu qīng zǐ,wàn hù hóu jiān èr qiān shí。
牙璋不动画戟横,朱幡映夺沧浪清。yá zhāng bù dòng huà jǐ héng,zhū fān yìng duó cāng làng qīng。
此时王生一游客,步入辕门人尽惊。cǐ shí wáng shēng yī yóu kè,bù rù yuán mén rén jǐn jīng。
愿为十日布衣饮,客星倒据三台明。yuàn wèi shí rì bù yī yǐn,kè xīng dào jù sān tái míng。
何人可当虚左席,扪腹无逾于此生。hé rén kě dāng xū zuǒ xí,mén fù wú yú yú cǐ shēng。
孟坚好推勒石颂,仲宣愧杀从军行。mèng jiān hǎo tuī lēi shí sòng,zhòng xuān kuì shā cóng jūn xíng。
公犹未发我未去,丈夫有志事竟成。gōng yóu wèi fā wǒ wèi qù,zhàng fū yǒu zhì shì jìng chéng。
大鹏尺鴳各有适,不废万古俱垂名。dà péng chǐ yàn gè yǒu shì,bù fèi wàn gǔ jù chuí míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

癸酉秋再监楚棘感怀二首

王世贞

从叨三晋领贤扉,南纪秋风又锁闱。cóng dāo sān jìn lǐng xián fēi,nán jì qiū fēng yòu suǒ wéi。
屈产自良吾齿老,楚珩虽贵国工非。qū chǎn zì liáng wú chǐ lǎo,chǔ háng suī guì guó gōng fēi。
残灯晃影疑裁素,清柝传更似捣衣。cán dēng huǎng yǐng yí cái sù,qīng tuò chuán gèng shì dǎo yī。
功业少年诸不乏,倘容洴澼一翁归。gōng yè shǎo nián zhū bù fá,tǎng róng píng pì yī wēng guī。

癸酉秋再监楚棘感怀二首

王世贞

紫衫垂敝白须偏,潦倒惭非入棘年。zǐ shān chuí bì bái xū piān,lǎo dào cán fēi rù jí nián。
听语雕虫身自厌,由来相马事空传。tīng yǔ diāo chóng shēn zì yàn,yóu lái xiāng mǎ shì kōng chuán。
差强泽畔吟行地,却送河东赋上天。chà qiáng zé pàn yín xíng dì,què sòng hé dōng fù shàng tiān。
论赏进贤当不薄,可应还记介推田。lùn shǎng jìn xián dāng bù báo,kě yīng hái jì jiè tuī tián。

挽九十三汤翁翁尝为吴邑丞时令子中丞以候代留襄

王世贞

共拟鸠筇履汉庭,忽惊鹤驭指青冥。gòng nǐ jiū qióng lǚ hàn tíng,hū jīng hè yù zhǐ qīng míng。
吴中旧雨留棠树,天上新霾掩岁星。wú zhōng jiù yǔ liú táng shù,tiān shàng xīn mái yǎn suì xīng。
听罢府乌头欲白,攀来台柏树非青。tīng bà fǔ wū tóu yù bái,pān lái tái bǎi shù fēi qīng。
襄阳耆旧能相挽,墨绖聊为借寇停。xiāng yáng qí jiù néng xiāng wǎn,mò dié liáo wèi jiè kòu tíng。

登黄鹤楼

王世贞

缥缈高凭崔氏楼,依微西眺祢生洲。piāo miǎo gāo píng cuī shì lóu,yī wēi xī tiào mí shēng zhōu。
天容孤鹤排空上,水合双龙抱郡流。tiān róng gū hè pái kōng shàng,shuǐ hé shuāng lóng bào jùn liú。
一代真成春雪倡,千年谁识岁星愁。yī dài zhēn chéng chūn xuě chàng,qiān nián shuí shí suì xīng chóu。
老夫聊玩人间世,任遣浮云黯不收。lǎo fū liáo wán rén jiān shì,rèn qiǎn fú yún àn bù shōu。

黄鹤楼饯别蔡使君景明

王世贞

柏台高卧白云秋,静者由来有蔡侯。bǎi tái gāo wò bái yún qiū,jìng zhě yóu lái yǒu cài hóu。
识我姓名真倒屣,念君离合重登楼。shí wǒ xìng míng zhēn dào xǐ,niàn jūn lí hé zhòng dēng lóu。
中天日傍长安出,薄暮云生大别愁。zhōng tiān rì bàng zhǎng ān chū,báo mù yún shēng dà bié chóu。
倘是五羊能见忆,莫辞双鲤向吴洲。tǎng shì wǔ yáng néng jiàn yì,mò cí shuāng lǐ xiàng wú zhōu。

魏顺甫晴川阁分韵得芳字

王世贞

忆醉渔阳春草芳,蹉跎回首廿年强。yì zuì yú yáng chūn cǎo fāng,cuō tuó huí shǒu niàn nián qiáng。
青萍斗傍孤城合,白首天容二子狂。qīng píng dòu bàng gū chéng hé,bái shǒu tiān róng èr zi kuáng。
高阁对悬今古色,浮云不尽往来樯。gāo gé duì xuán jīn gǔ sè,fú yún bù jǐn wǎng lái qiáng。
尊前忽语登龙事,慷慨悲歌泣数行。zūn qián hū yǔ dēng lóng shì,kāng kǎi bēi gē qì shù xíng。

过京山王太仆汝化期还日过饮以病从汉江抵省太仆有作赋此解嘲

王世贞

十载登龙愿不违,见来词赋有光辉。shí zài dēng lóng yuàn bù wéi,jiàn lái cí fù yǒu guāng huī。
已拚送酒陶家醉,敢作凌风列御归。yǐ pàn sòng jiǔ táo jiā zuì,gǎn zuò líng fēng liè yù guī。
席畔黄花寒不负,江头青雀病相依。xí pàn huáng huā hán bù fù,jiāng tóu qīng què bìng xiāng yī。
谁言郢里今辽落,白雪逢君片片飞。shuí yán yǐng lǐ jīn liáo luò,bái xuě féng jūn piàn piàn fēi。

敬美需次不调于秋夜倡和有庾公南楼之思走笔为答时予有岭右命

王世贞

北游吾弟困长安,南徙而兄老一官。běi yóu wú dì kùn zhǎng ān,nán xǐ ér xiōng lǎo yī guān。
欺客秋风生裋褐,误人春事在弹冠。qī kè qiū fēng shēng shù hè,wù rén chūn shì zài dàn guān。
莫夸同调兰金易,纵得时名桂玉难。mò kuā tóng diào lán jīn yì,zòng dé shí míng guì yù nán。
俗杀武昌中夜月,庾公那自折腰看。sú shā wǔ chāng zhōng yè yuè,yǔ gōng nà zì zhé yāo kàn。

寄答张助甫

王世贞

中原高枕白云深,春草玄关懒自侵。zhōng yuán gāo zhěn bái yún shēn,chūn cǎo xuán guān lǎn zì qīn。
不怕汝南人月旦,所愁江上鲤浮沉。bù pà rǔ nán rén yuè dàn,suǒ chóu jiāng shàng lǐ fú chén。
凤皇独揽千寻德,鹦鹉双悬异代心。fèng huáng dú lǎn qiān xún dé,yīng wǔ shuāng xuán yì dài xīn。
此日为君成感慨,武昌风色昼阴阴。cǐ rì wèi jūn chéng gǎn kǎi,wǔ chāng fēng sè zhòu yīn yīn。

寄答张助甫

王世贞

中郎不爱卖碑钱,盛德那因乞米传。zhōng láng bù ài mài bēi qián,shèng dé nà yīn qǐ mǐ chuán。
念尔去凌淮蔡雪,向谁呼觅孝廉船。niàn ěr qù líng huái cài xuě,xiàng shuí hū mì xiào lián chuán。
忽惊鱼素冲江渚,骤有骊珠射楚天。hū jīng yú sù chōng jiāng zhǔ,zhòu yǒu lí zhū shè chǔ tiān。
无限故人推毂意,愁君手板少年前。wú xiàn gù rén tuī gǔ yì,chóu jūn shǒu bǎn shǎo nián qián。

答寄子深镇国

王世贞

著成鸿宝世称奇,十载匡庐有梦思。zhù chéng hóng bǎo shì chēng qí,shí zài kuāng lú yǒu mèng sī。
忽尔赠余青玉案,萧然如对白云姿。hū ěr zèng yú qīng yù àn,xiāo rán rú duì bái yún zī。
鱼书但到那论晚,龙剑须逢自有时。yú shū dàn dào nà lùn wǎn,lóng jiàn xū féng zì yǒu shí。
俱道陈王饶丽藻,可能重赠仲宣诗。jù dào chén wáng ráo lì zǎo,kě néng zhòng zèng zhòng xuān shī。

武昌奉别省中诸公

王世贞

差池霜色鬓毛侵,三月移藩已滞淫。chà chí shuāng sè bìn máo qīn,sān yuè yí fān yǐ zhì yín。
惜别故人分手泪,思归傲吏折腰心。xī bié gù rén fēn shǒu lèi,sī guī ào lì zhé yāo xīn。
赪鱼下水犹堪溯,黄鹤摩天不易寻。chēng yú xià shuǐ yóu kān sù,huáng hè mó tiān bù yì xún。
回首莫论萍梗事,古来天地有浮沉。huí shǒu mò lùn píng gěng shì,gǔ lái tiān dì yǒu fú chén。

上庐山天池寺

王世贞

使君五马一踟蹰,为爱匡山胜不虚。shǐ jūn wǔ mǎ yī chí chú,wèi ài kuāng shān shèng bù xū。
亭出御书天子鄣,水成仙乐圣僧庐。tíng chū yù shū tiān zi zhāng,shuǐ chéng xiān lè shèng sēng lú。
微阴液雪瑶时破,寒色留枫绣自如。wēi yīn yè xuě yáo shí pò,hán sè liú fēng xiù zì rú。
未有仙才同谢监,将分佛地卜吾居。wèi yǒu xiān cái tóng xiè jiān,jiāng fēn fú dì bo wú jū。

登天池回望下方俄而昼晦

王世贞

胜地初凭一杖收,正教吴楚落双眸。shèng dì chū píng yī zhàng shōu,zhèng jiào wú chǔ luò shuāng móu。
千峰尽袅香垆气,九派平拖瀑布流。qiān fēng jǐn niǎo xiāng lú qì,jiǔ pài píng tuō pù bù liú。
忽暝乾坤垂混阖,欲归身世半沈浮。hū míng qián kūn chuí hùn hé,yù guī shēn shì bàn shěn fú。
佛灯纵出难为照,天眼虽尊不破幽。fú dēng zòng chū nán wèi zhào,tiān yǎn suī zūn bù pò yōu。

周银台汝学携酒净海寺贻诗见赠时余适有太仆之除落句云云遂成答谢

王世贞

江头初驻木兰舟,谁解携琴载榼游。jiāng tóu chū zhù mù lán zhōu,shuí jiě xié qín zài kē yóu。
三国声华公瑾早,六朝风物秣陵秋。sān guó shēng huá gōng jǐn zǎo,liù cháo fēng wù mò líng qiū。
诗成古刹寒堪失,酒尽长干暝欲愁。shī chéng gǔ shā hán kān shī,jiǔ jǐn zhǎng gàn míng yù chóu。
纵有除书君莫怪,马曹元自属王猷。zòng yǒu chú shū jūn mò guài,mǎ cáo yuán zì shǔ wáng yóu。