古诗词

荆玉篇

王世贞

君不见道傍石精,光自缭绕。jūn bù jiàn dào bàng shí jīng,guāng zì liáo rào。
夜夜天中属白虹,时时海上来丹鸟。yè yè tiān zhōng shǔ bái hóng,shí shí hǎi shàng lái dān niǎo。
卞生持抱入昭关,愿学虞廷一献环。biàn shēng chí bào rù zhāo guān,yuàn xué yú tíng yī xiàn huán。
沂水未应输若水,昆山不敢傲荆山。yí shuǐ wèi yīng shū ruò shuǐ,kūn shān bù gǎn ào jīng shān。
祝宗虚闻夸祭饰,太史那能上占式。zhù zōng xū wén kuā jì shì,tài shǐ nà néng shàng zhàn shì。
未必君廷俱宋相,其奈工师有周客。wèi bì jūn tíng jù sòng xiāng,qí nài gōng shī yǒu zhōu kè。
回首群灵尽黯然,龙文欲吐咽苍烟。huí shǒu qún líng jǐn àn rán,lóng wén yù tǔ yàn cāng yān。
璠䃉首列乌绨几,对此云何不可怜。fán mín shǒu liè wū tí jǐ,duì cǐ yún hé bù kě lián。
智矣如葵能卫足,问君泣足还泣玉。zhì yǐ rú kuí néng wèi zú,wèn jūn qì zú hái qì yù。
窃比东门独角麟,宁言使者空笼鹄。qiè bǐ dōng mén dú jiǎo lín,níng yán shǐ zhě kōng lóng gǔ。
君王三听未为劳,好向昆吾问宝刀。jūn wáng sān tīng wèi wèi láo,hǎo xiàng kūn wú wèn bǎo dāo。
煜煜阳乌升碧汉,亭亭魄兔浴银涛。yù yù yáng wū shēng bì hàn,tíng tíng pò tù yù yín tāo。
捧出倾城动颜色,隋珠越镠咸辟易。pěng chū qīng chéng dòng yán sè,suí zhū yuè liú xián pì yì。
共道应偿十五城,何须更爱二千石。gòng dào yīng cháng shí wǔ chéng,hé xū gèng ài èr qiān shí。
膝行向前中自伤,野人焉敢食陵阳。xī xíng xiàng qián zhōng zì shāng,yě rén yān gǎn shí líng yáng。
唯凭寄语乐正子,三月胡为不下堂。wéi píng jì yǔ lè zhèng zi,sān yuè hú wèi bù xià táng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

即景二首

王世贞

斜阳远山一抹,流水桃花几湾。xié yáng yuǎn shān yī mǒ,liú shuǐ táo huā jǐ wān。
橛头受风欺住,缸面且自偷闲。jué tóu shòu fēng qī zhù,gāng miàn qiě zì tōu xián。

谢吴总兵赠白苎帏

王世贞

不须元帅武帐,敢学中郎绛帏。bù xū yuán shuài wǔ zhàng,gǎn xué zhōng láng jiàng wéi。
领取新秋白苎,睡醒瑶台露晞。lǐng qǔ xīn qiū bái zhù,shuì xǐng yáo tái lù xī。

醉后放言

王世贞

快哉老伶荷锸,至竟还输一筹。kuài zāi lǎo líng hé chā,zhì jìng hái shū yī chóu。
死亦不须埋我,教他蚁乐鸢愁。sǐ yì bù xū mái wǒ,jiào tā yǐ lè yuān chóu。

醉后放言

王世贞

神仙自有官府,朝市翻夸隐沦。shén xiān zì yǒu guān fǔ,cháo shì fān kuā yǐn lún。
何用为渠评骘,醉乡且住逡巡。hé yòng wèi qú píng zhì,zuì xiāng qiě zhù qūn xún。

醉后放言

王世贞

杖头一瓢共饮,但醉莫问姓名。zhàng tóu yī piáo gòng yǐn,dàn zuì mò wèn xìng míng。
无才无德老子,半痴半黠先生。wú cái wú dé lǎo zi,bàn chī bàn xiá xiān shēng。

醉后放言

王世贞

秫田七百斛米,屈指未了残年。shú tián qī bǎi hú mǐ,qū zhǐ wèi le cán nián。
东家新篘正熟,耐可瓮畔酣眠。dōng jiā xīn chōu zhèng shú,nài kě wèng pàn hān mián。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

一贵一贱转眼,得意失意片言。yī guì yī jiàn zhuǎn yǎn,dé yì shī yì piàn yán。
丈夫自管六尺,莫拟轻受人恩。zhàng fū zì guǎn liù chǐ,mò nǐ qīng shòu rén ēn。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

眷属偶然萍聚,此身亦是蓬飘。juàn shǔ ǒu rán píng jù,cǐ shēn yì shì péng piāo。
从他千古万古,何异明朝昨朝。cóng tā qiān gǔ wàn gǔ,hé yì míng cháo zuó cháo。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

为问夹毂周道,何如耦耕老农。wèi wèn jiā gǔ zhōu dào,hé rú ǒu gēng lǎo nóng。
六州铁铸成错,一尺布尚可缝。liù zhōu tiě zhù chéng cuò,yī chǐ bù shàng kě fèng。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

谷秕不如稗成,贵死不如贱生。gǔ bǐ bù rú bài chéng,guì sǐ bù rú jiàn shēng。
东家送丧鼓吹,西家嫁女哭声。dōng jiā sòng sàng gǔ chuī,xī jiā jià nǚ kū shēng。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

在山亦名小草,辞钓却唤阳鱎。zài shān yì míng xiǎo cǎo,cí diào què huàn yáng jiǎo。
何似一群鸾鹤,饱吃鳅鳝翀霄。hé shì yī qún luán hè,bǎo chī qiū shàn chōng xiāo。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

小人请学为圃,愚公始爱移山。xiǎo rén qǐng xué wèi pǔ,yú gōng shǐ ài yí shān。
不至终身钱孔,似胜天下辙环。bù zhì zhōng shēn qián kǒng,shì shèng tiān xià zhé huán。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

刘项蜗角千里,彭聃蜉蝣片时。liú xiàng wō jiǎo qiān lǐ,péng dān fú yóu piàn shí。
唯有腾腾酒睡,唤作小劫须弥。wéi yǒu téng téng jiǔ shuì,huàn zuò xiǎo jié xū mí。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

右丞辋川胜地,少傅履道新居。yòu chéng wǎng chuān shèng dì,shǎo fù lǚ dào xīn jū。
此生大堪假息,身后岂必吾庐。cǐ shēng dà kān jiǎ xī,shēn hòu qǐ bì wú lú。

夏日偶成不复伦次共得廿首复作长山道中故事耳

王世贞

法书名画古鼎,诗卷茶垆酒鎗。fǎ shū míng huà gǔ dǐng,shī juǎn chá lú jiǔ qiāng。
人呼六一居士,自号乌有先生。rén hū liù yī jū shì,zì hào wū yǒu xiān shēng。