古诗词

孤鸳篇

王世贞

摩诃池上两鸳鸯,和鸣交颈共翱翔。mó hē chí shàng liǎng yuān yāng,hé míng jiāo jǐng gòng áo xiáng。
一朝雌去不相待,却使雄栖欲断肠。yī cháo cí qù bù xiāng dài,què shǐ xióng qī yù duàn cháng。
不学秦家萧史妃,翻成汉代买臣妻。bù xué qín jiā xiāo shǐ fēi,fān chéng hàn dài mǎi chén qī。
去似妖娼归北里,留如戍客滞辽西。qù shì yāo chāng guī běi lǐ,liú rú shù kè zhì liáo xī。
生计凄凉枉痴待,主人恩重心难改。shēng jì qī liáng wǎng chī dài,zhǔ rén ēn zhòng xīn nán gǎi。
顾影犹疑怨耦从,闻呼自愧空名在。gù yǐng yóu yí yuàn ǒu cóng,wén hū zì kuì kōng míng zài。
碧荇芳萍梦已虚,红颜绣羽渐凋疏。bì xìng fāng píng mèng yǐ xū,hóng yán xiù yǔ jiàn diāo shū。
枝头恨杀连理树,水底生憎比目鱼。zhī tóu hèn shā lián lǐ shù,shuǐ dǐ shēng zēng bǐ mù yú。
吴天独雁声相亚,臆中清泪如波写。wú tiān dú yàn shēng xiāng yà,yì zhōng qīng lèi rú bō xiě。
已令明月不成机,复遣寒霜摧半瓦。yǐ lìng míng yuè bù chéng jī,fù qiǎn hán shuāng cuī bàn wǎ。
总为情深有别离,他生未是此生非。zǒng wèi qíng shēn yǒu bié lí,tā shēng wèi shì cǐ shēng fēi。
孤魂倘傍韩冯墓,依旧双双一处飞。gū hún tǎng bàng hán féng mù,yī jiù shuāng shuāng yī chù fēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

苦吟不就呼酒解之戏成一首

王世贞

万事从吾好,新篇取次裁。wàn shì cóng wú hǎo,xīn piān qǔ cì cái。
畏难聊罢笔,遣兴且衔杯。wèi nán liáo bà bǐ,qiǎn xīng qiě xián bēi。
宿鸟放歌起,明蟾深坐来。sù niǎo fàng gē qǐ,míng chán shēn zuò lái。
得酣须就枕,童稚莫相催。dé hān xū jiù zhěn,tóng zhì mò xiāng cuī。

上已同茂秦子与顺甫游姚令园分韵

王世贞

上已游中得,园亭兴未涯。shàng yǐ yóu zhōng dé,yuán tíng xīng wèi yá。
蜂须低罥蕊,雀乳细穿花。fēng xū dī juàn ruǐ,què rǔ xì chuān huā。
水曲青丝笮,林间白鼻騧。shuǐ qū qīng sī zé,lín jiān bái bí guā。
亦知催暮景,宁忍掷春华。yì zhī cuī mù jǐng,níng rěn zhì chūn huá。

上已同茂秦子与顺甫游姚令园分韵

王世贞

小苑能栽竹,同心有握兰。xiǎo yuàn néng zāi zhú,tóng xīn yǒu wò lán。
爱看春水漫,贪惜酒杯难。ài kàn chūn shuǐ màn,tān xī jiǔ bēi nán。
日缓桃花暝,天留薜荔寒。rì huǎn táo huā míng,tiān liú bì lì hán。
未须论节序,休沐便为欢。wèi xū lùn jié xù,xiū mù biàn wèi huān。

上已同茂秦子与顺甫游姚令园分韵

王世贞

故人同载酒,策马问柴桑。gù rén tóng zài jiǔ,cè mǎ wèn chái sāng。
鴂候千花乐,蚕阴百草香。jué hòu qiān huā lè,cán yīn bǎi cǎo xiāng。
共惊醒后字,还促醉馀觞。gòng jīng xǐng hòu zì,hái cù zuì yú shāng。
君借春波浣,缁尘已建章。jūn jiè chūn bō huàn,zī chén yǐ jiàn zhāng。

微雨独醉

王世贞

谢客门应惯,呼尊手自斟。xiè kè mén yīng guàn,hū zūn shǒu zì zhēn。
但随儿女戏,未少丈夫心。dàn suí ér nǚ xì,wèi shǎo zhàng fū xīn。
暮景重云就,春寒细雨侵。mù jǐng zhòng yún jiù,chūn hán xì yǔ qīn。
笑他穷阮籍,持底学浮沉。xiào tā qióng ruǎn jí,chí dǐ xué fú chén。

醉过子与余魏二君在坐

王世贞

诸君促席未,吾醉只堪眠。zhū jūn cù xí wèi,wú zuì zhǐ kān mián。
稚子私相命,行杯竞欲前。zhì zi sī xiāng mìng,xíng bēi jìng yù qián。
虚堂启素月,流水待朱弦。xū táng qǐ sù yuè,liú shuǐ dài zhū xián。
㗳尔不能答,炯然心所怜。tǎ ěr bù néng dá,jiǒng rán xīn suǒ lián。

得仲蔚所寄乱后诸诗有感

王世贞

避地乾坤小,愁身岁月遥。bì dì qián kūn xiǎo,chóu shēn suì yuè yáo。
荣华酿兵革,丧乱饱渔樵。róng huá niàng bīng gé,sàng luàn bǎo yú qiáo。
隐士紫芝曲,朝廷黄竹谣。yǐn shì zǐ zhī qū,cháo tíng huáng zhú yáo。
异时真愧汝,薄禄总难消。yì shí zhēn kuì rǔ,báo lù zǒng nán xiāo。

雨中偶成

王世贞

滴雨过深睡,浑迷午候长。dī yǔ guò shēn shuì,hún mí wǔ hòu zhǎng。
宿鸦为暝色,收霓更斜阳。sù yā wèi míng sè,shōu ní gèng xié yáng。
静得琴书理,明添竹树光。jìng dé qín shū lǐ,míng tiān zhú shù guāng。
物情聊共适,吏事许相忘。wù qíng liáo gòng shì,lì shì xǔ xiāng wàng。

雨中偶成

王世贞

此际江南雨,粼粼起绿波。cǐ jì jiāng nán yǔ,lín lín qǐ lǜ bō。
为农应更乐,罢耒即长歌。wèi nóng yīng gèng lè,bà lěi jí zhǎng gē。
蚁竞煨尊泛,鱼夸受钓多。yǐ jìng wēi zūn fàn,yú kuā shòu diào duō。
长安流潦甚,车马暮经过。zhǎng ān liú lǎo shén,chē mǎ mù jīng guò。

雨中徙居承子与诗问即答

王世贞

蛟龙不自制,驱雨遍神州。jiāo lóng bù zì zhì,qū yǔ biàn shén zhōu。
岂辨两仪色,争奔千穴流。qǐ biàn liǎng yí sè,zhēng bēn qiān xué liú。
吾谋惭垤蚁,世路薄巢鸠。wú móu cán dié yǐ,shì lù báo cháo jiū。
赖有黄门咏,能消独客愁。lài yǒu huáng mén yǒng,néng xiāo dú kè chóu。

雨中徙居承子与诗问即答

王世贞

炼石功难就,行云事颇真。liàn shí gōng nán jiù,xíng yún shì pǒ zhēn。
桥如竞牛女,室已让鲛人。qiáo rú jìng niú nǚ,shì yǐ ràng jiāo rén。
急难朋情见,流离客思新。jí nán péng qíng jiàn,liú lí kè sī xīn。
江湖满天地,未敢问垂纶。jiāng hú mǎn tiān dì,wèi gǎn wèn chuí lún。

闻警

王世贞

羽檄中原旧,戈船下濑新。yǔ xí zhōng yuán jiù,gē chuán xià lài xīn。
梦牵兵后信,心死战馀人。mèng qiān bīng hòu xìn,xīn sǐ zhàn yú rén。
缓急俱时见,安危况老亲。huǎn jí jù shí jiàn,ān wēi kuàng lǎo qīn。
飞扬诸侠少,或恐爱风尘。fēi yáng zhū xiá shǎo,huò kǒng ài fēng chén。

闻警

王世贞

寇盗方如猬,何时望息肩。kòu dào fāng rú wèi,hé shí wàng xī jiān。
风烟昏大海,战伐党高天。fēng yān hūn dà hǎi,zhàn fá dǎng gāo tiān。
有信迷凶吉,无家总后先。yǒu xìn mí xiōng jí,wú jiā zǒng hòu xiān。
不堪车马地,肉食共愁年。bù kān chē mǎ dì,ròu shí gòng chóu nián。

闻警

王世贞

怕询开府使,秋鬓雪添无。pà xún kāi fǔ shǐ,qiū bìn xuě tiān wú。
母弟俱依越,妻孥尚隔吴。mǔ dì jù yī yuè,qī nú shàng gé wú。
愁憎双眼在,拙弃一身孤。chóu zēng shuāng yǎn zài,zhuō qì yī shēn gū。
奋欲长缨请,终军竟弃繻。fèn yù zhǎng yīng qǐng,zhōng jūn jìng qì xū。

闻警

王世贞

闻道黄金募,新屯海上兵。wén dào huáng jīn mù,xīn tún hǎi shàng bīng。
败亡谁后殿,剽掠敢横行。bài wáng shuí hòu diàn,piāo lüè gǎn héng xíng。
战血鼋鼍集,愁魂鸟雀惊。zhàn xuè yuán tuó jí,chóu hún niǎo què jīng。
欲归无寸土,何敢论浮生。yù guī wú cùn tǔ,hé gǎn lùn fú shēng。