古诗词

题王孟端画竹后

王世贞

老可醉吸潇湘色,吐出千枝万枝碧。lǎo kě zuì xī xiāo xiāng sè,tǔ chū qiān zhī wàn zhī bì。
彭城才守诧墨派,一扫枯篁一千尺。péng chéng cái shǒu chà mò pài,yī sǎo kū huáng yī qiān chǐ。
孟端自是琅玕裔,幅幅生绡露生气。mèng duān zì shì láng gān yì,fú fú shēng xiāo lù shēng qì。
漓漇残沈若有神,或秾或淡皆天真。lí xǐ cán shěn ruò yǒu shén,huò nóng huò dàn jiē tiān zhēn。
后来太常非其伦,自言远步湖州尘,但恨无过梅道人。hòu lái tài cháng fēi qí lún,zì yán yuǎn bù hú zhōu chén,dàn hèn wú guò méi dào rén。
声华积渐背时口,遗迹飘零落余手。shēng huá jī jiàn bèi shí kǒu,yí jì piāo líng luò yú shǒu。
高阁如聆鸾凤鸣,华堂瞥睹云烟走。gāo gé rú líng luán fèng míng,huá táng piē dǔ yún yān zǒu。
君不见黔宁假王金如山,乞君片纸君仍悭。jūn bù jiàn qián níng jiǎ wáng jīn rú shān,qǐ jūn piàn zhǐ jūn réng qiān。
野人手植三万个,落日清流相对闲。yě rén shǒu zhí sān wàn gè,luò rì qīng liú xiāng duì xián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

得宋拓右军帖上卷绝佳而大令帖不至戏成一绝

王世贞

箕裘谁复二王如,底事吴兴一卷虚。jī qiú shuí fù èr wáng rú,dǐ shì wú xīng yī juǎn xū。
记得向来贞观例,黄金遍购右军书。jì dé xiàng lái zhēn guān lì,huáng jīn biàn gòu yòu jūn shū。

中丞徐公追挽先君三章甫至举寒食奠感叹之馀因成二绝奉报

王世贞

杨柳摇青寒食新,十年天地一伤春。yáng liǔ yáo qīng hán shí xīn,shí nián tiān dì yī shāng chūn。
那知郢里归魂句,元是南州絮酒人。nà zhī yǐng lǐ guī hún jù,yuán shì nán zhōu xù jiǔ rén。

中丞徐公追挽先君三章甫至举寒食奠感叹之馀因成二绝奉报

王世贞

昼晴初解白杨哀,忽地萧骚暮响催。zhòu qíng chū jiě bái yáng āi,hū dì xiāo sāo mù xiǎng cuī。
不是陇头春不到,西江风送薤歌来。bù shì lǒng tóu chūn bù dào,xī jiāng fēng sòng xiè gē lái。

赵承旨为恭阇黎写经毕以诗乞茶真迹在余所戏代恭答

王世贞

玉堂润笔元无价,珍重吴兴祇换茶。yù táng rùn bǐ yuán wú jià,zhēn zhòng wú xīng qí huàn chá。
但使毫端吐舍利,一蒙山顶属君家。dàn shǐ háo duān tǔ shě lì,yī méng shān dǐng shǔ jūn jiā。

予方有乞休之请而日者凌生索诗遂成二绝

王世贞

一官憔悴足藏名,浊酒青山供此生。yī guān qiáo cuì zú cáng míng,zhuó jiǔ qīng shān gōng cǐ shēng。
到了自来还自去,钟家错畏管公明。dào le zì lái hái zì qù,zhōng jiā cuò wèi guǎn gōng míng。

予方有乞休之请而日者凌生索诗遂成二绝

王世贞

春朝中酒未曾醒,论吉论凶总不应。chūn cháo zhōng jiǔ wèi céng xǐng,lùn jí lùn xiōng zǒng bù yīng。
还却豸冠神武去,负他头上贵人星。hái què zhì guān shén wǔ qù,fù tā tóu shàng guì rén xīng。

题宋拓兰亭记后

王世贞

昭陵玉匣去人间,定武皇孙未易攀。zhāo líng yù xiá qù rén jiān,dìng wǔ huáng sūn wèi yì pān。
留得云仍隆准在,不教惆怅忆龙颜。liú dé yún réng lóng zhǔn zài,bù jiào chóu chàng yì lóng yán。

滁阳驿小饮戏作

王世贞

两三杯酒也成醉,四十五年真是翁。liǎng sān bēi jiǔ yě chéng zuì,sì shí wǔ nián zhēn shì wēng。
独对琅琊数峰坐,可将前号让欧公。dú duì láng yá shù fēng zuò,kě jiāng qián hào ràng ōu gōng。

题韩熙载夜宴图

王世贞

遏云歌罢舞回风,夜半腰支不属公。è yún gē bà wǔ huí fēng,yè bàn yāo zhī bù shǔ gōng。
屈戍乍摇纱影弄,可应人是顾宏中。qū shù zhà yáo shā yǐng nòng,kě yīng rén shì gù hóng zhōng。

题韩熙载夜宴图

王世贞

由来歌舞破江山,庭树能催王气残。yóu lái gē wǔ pò jiāng shān,tíng shù néng cuī wáng qì cán。
唱得浣溪宫样句,小楼吹彻玉笙寒。chàng dé huàn xī gōng yàng jù,xiǎo lóu chuī chè yù shēng hán。

题韩熙载夜宴图

王世贞

烧来红泪尽辞银,花拥舒郎别院春。shāo lái hóng lèi jǐn cí yín,huā yōng shū láng bié yuàn chūn。
国虽家雠都未了,可能还较绝缨人。guó suī jiā chóu dōu wèi le,kě néng hái jiào jué yīng rén。

过清流关

王世贞

层崖一道写潺湲,知是清流旧日关。céng yá yī dào xiě chán yuán,zhī shì qīng liú jiù rì guān。
独树遥天挂霞色,尚疑飞将挟俘还。dú shù yáo tiān guà xiá sè,shàng yí fēi jiāng xié fú hái。

感兴六首

王世贞

白家柳枝不忍折,韩家柳枝却复春。bái jiā liǔ zhī bù rěn zhé,hán jiā liǔ zhī què fù chūn。
争似金明池上絮,随风吹去作沙尘。zhēng shì jīn míng chí shàng xù,suí fēng chuī qù zuò shā chén。

感兴六首

王世贞

桃花片片委潇湘,棹入桃源转断肠。táo huā piàn piàn wěi xiāo xiāng,zhào rù táo yuán zhuǎn duàn cháng。
懊恨羲和排历后,不教风雨属东皇。ào hèn xī hé pái lì hòu,bù jiào fēng yǔ shǔ dōng huáng。

感兴六首

王世贞

胡床挂壁未曾收,欲烬垆香袅尚浮。hú chuáng guà bì wèi céng shōu,yù jìn lú xiāng niǎo shàng fú。
行到东廊才一步,猛惊残日上帘钩。xíng dào dōng láng cái yī bù,měng jīng cán rì shàng lián gōu。