古诗词

三饮子念放歌一章

王世贞

生不愿作平津客,但愿一岁一醉曹郎席。shēng bù yuàn zuò píng jīn kè,dàn yuàn yī suì yī zuì cáo láng xí。
昨者饮醇兼击鲜,自言多收十斛麦。zuó zhě yǐn chún jiān jī xiān,zì yán duō shōu shí hú mài。
今年麦田半欲赭,门前车马浑无色。jīn nián mài tián bàn yù zhě,mén qián chē mǎ hún wú sè。
主人唤客客且休,男儿有身千不忧。zhǔ rén huàn kè kè qiě xiū,nán ér yǒu shēn qiān bù yōu。
盘龙少小掷百万,君卿焉肯鲭五侯。pán lóng shǎo xiǎo zhì bǎi wàn,jūn qīng yān kěn qīng wǔ hóu。
豫章食单阙黄颔,襄阳垆畔饶槎头。yù zhāng shí dān quē huáng hàn,xiāng yáng lú pàn ráo chá tóu。
争枭夺雉欢未足,床底牢槽滴寒玉。zhēng xiāo duó zhì huān wèi zú,chuáng dǐ láo cáo dī hán yù。
狂呼大白不肯辞,倏忽银灯看成绿。kuáng hū dà bái bù kěn cí,shū hū yín dēng kàn chéng lǜ。
明朝有兴仍能来,鹔鹴一脱宁复回。míng cháo yǒu xīng réng néng lái,sù shuāng yī tuō níng fù huí。
邯郸市金高北斗,平原小儿安在哉。hán dān shì jīn gāo běi dòu,píng yuán xiǎo ér ān zài zāi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

王汝止先生过访弇园有述

王世贞

欲求无谶师,为我谶绮语。yù qiú wú chèn shī,wèi wǒ chèn qǐ yǔ。
三界无处寻,久堕泥犁土。sān jiè wú chù xún,jiǔ duò ní lí tǔ。

陈翁六十于鳦先请诗寿之得一绝句

王世贞

宣发貌如童,藏书比素封。xuān fā mào rú tóng,cáng shū bǐ sù fēng。
何须二千石,有子是元龙。hé xū èr qiān shí,yǒu zi shì yuán lóng。

题画

王世贞

商船一入淮,便问淮阴社。shāng chuán yī rù huái,biàn wèn huái yīn shè。
买酒新城中,来醉旧城下。mǎi jiǔ xīn chéng zhōng,lái zuì jiù chéng xià。

题画

王世贞

甓社湖头暝,维梢酒一杯。pì shè hú tóu míng,wéi shāo jiǔ yī bēi。
不知初月上,疑是蚌珠来。bù zhī chū yuè shàng,yí shì bàng zhū lái。

题画

王世贞

二十四桥月,醉踏未成半。èr shí sì qiáo yuè,zuì tà wèi chéng bàn。
终夜歌吹喧,谁传广陵散。zhōng yè gē chuī xuān,shuí chuán guǎng líng sàn。

题画

王世贞

唤船扬子渡,来往无一刻。huàn chuán yáng zi dù,lái wǎng wú yī kè。
胜作天堑时,乾坤限南北。shèng zuò tiān qiàn shí,qián kūn xiàn nán běi。

题画

王世贞

茅君挟二弟,去骑三白鹄。máo jūn xié èr dì,qù qí sān bái gǔ。
良常西南垂,可能借人宿。liáng cháng xī nán chuí,kě néng jiè rén sù。

题画

王世贞

下为范公祠,上为万笏林。xià wèi fàn gōng cí,shàng wèi wàn hù lín。
空瞻范公笏,不晓范公心。kōng zhān fàn gōng hù,bù xiǎo fàn gōng xīn。

题画

王世贞

拔地一千尺,割城三百亩。bá dì yī qiān chǐ,gē chéng sān bǎi mǔ。
中有万玉山,此腹知不负。zhōng yǒu wàn yù shān,cǐ fù zhī bù fù。

题画

王世贞

载酒垂虹桥,鼓吹乘暝发。zài jiǔ chuí hóng qiáo,gǔ chuī chéng míng fā。
瞥见金波流,七十二残月。piē jiàn jīn bō liú,qī shí èr cán yuè。

题画

王世贞

岳王坟畔松,枝枝尽南向。yuè wáng fén pàn sōng,zhī zhī jǐn nán xiàng。
无那临皋亭,国书偏北上。wú nà lín gāo tíng,guó shū piān běi shàng。

题画

王世贞

栖云佛堂顶,流水僧寮下。qī yún fú táng dǐng,liú shuǐ sēng liáo xià。
为恋清梵音,跳珠不成写。wèi liàn qīng fàn yīn,tiào zhū bù chéng xiě。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

探囊得秘药,投杖已沈疴。tàn náng dé mì yào,tóu zhàng yǐ shěn kē。
试语天帝栎,论功应孰多。shì yǔ tiān dì lì,lùn gōng yīng shú duō。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

博得群珠赠,王郎起卧疴。bó dé qún zhū zèng,wáng láng qǐ wò kē。
如逢魏侯疾,转见赐车多。rú féng wèi hóu jí,zhuǎn jiàn cì chē duō。

嘉则长卿复以五言绝句二十首博和有如乐府者有如咏史者漫为倚答当更许我事不许我情也仰山师云神道则不无佛法须还老夫在一笑避雨陵

王世贞

昔闻六龙驾,蜿蜒二陵间。xī wén liù lóng jià,wān yán èr líng jiān。
至今风雨后,清跸满空山。zhì jīn fēng yǔ hòu,qīng bì mǎn kōng shān。