古诗词

三饮子念放歌一章

王世贞

生不愿作平津客,但愿一岁一醉曹郎席。shēng bù yuàn zuò píng jīn kè,dàn yuàn yī suì yī zuì cáo láng xí。
昨者饮醇兼击鲜,自言多收十斛麦。zuó zhě yǐn chún jiān jī xiān,zì yán duō shōu shí hú mài。
今年麦田半欲赭,门前车马浑无色。jīn nián mài tián bàn yù zhě,mén qián chē mǎ hún wú sè。
主人唤客客且休,男儿有身千不忧。zhǔ rén huàn kè kè qiě xiū,nán ér yǒu shēn qiān bù yōu。
盘龙少小掷百万,君卿焉肯鲭五侯。pán lóng shǎo xiǎo zhì bǎi wàn,jūn qīng yān kěn qīng wǔ hóu。
豫章食单阙黄颔,襄阳垆畔饶槎头。yù zhāng shí dān quē huáng hàn,xiāng yáng lú pàn ráo chá tóu。
争枭夺雉欢未足,床底牢槽滴寒玉。zhēng xiāo duó zhì huān wèi zú,chuáng dǐ láo cáo dī hán yù。
狂呼大白不肯辞,倏忽银灯看成绿。kuáng hū dà bái bù kěn cí,shū hū yín dēng kàn chéng lǜ。
明朝有兴仍能来,鹔鹴一脱宁复回。míng cháo yǒu xīng réng néng lái,sù shuāng yī tuō níng fù huí。
邯郸市金高北斗,平原小儿安在哉。hán dān shì jīn gāo běi dòu,píng yuán xiǎo ér ān zài zāi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠蔡汝立乞志铭归

王世贞

三尺孤坟五尺碑,中郎题字色为丝。sān chǐ gū fén wǔ chǐ bēi,zhōng láng tí zì sè wèi sī。
莫愁名姓长埋没,渐有人呼蔡克儿。mò chóu míng xìng zhǎng mái méi,jiàn yǒu rén hū cài kè ér。

蔡生以一纸得志铭而客有高生者亦以一纸来谒请从游且有所冀戏题一绝再赠蔡

王世贞

娄水含滋枫欲鲜,啼乌遍绕孝廉船。lóu shuǐ hán zī fēng yù xiān,tí wū biàn rào xiào lián chuán。
从他门客刘叉横,未有昌黎谀墓钱。cóng tā mén kè liú chā héng,wèi yǒu chāng lí yú mù qián。

题半阁诗

王世贞

地尽天空阁自孤,浮云一半绕檐隅。dì jǐn tiān kōng gé zì gū,fú yún yī bàn rào yán yú。
不知收入青山色,小减徐家破镜无。bù zhī shōu rù qīng shān sè,xiǎo jiǎn xú jiā pò jìng wú。

张牧迁淮相国与诸君会饯山园感赠四绝

王世贞

袖中諌草带霜华,迁客风流莫浪嗟。xiù zhōng dǒng cǎo dài shuāng huá,qiān kè fēng liú mò làng jiē。
何必汉廷饶绛灌,古来才子傅长沙。hé bì hàn tíng ráo jiàng guàn,gǔ lái cái zi fù zhǎng shā。

张牧迁淮相国与诸君会饯山园感赠四绝

王世贞

愁遣玲珑唱别辞,欲攀杨柳尚无枝。chóu qiǎn líng lóng chàng bié cí,yù pān yáng liǔ shàng wú zhī。
习家池馆从如旧,第少山公白接䍦。xí jiā chí guǎn cóng rú jiù,dì shǎo shān gōng bái jiē lí。

张牧迁淮相国与诸君会饯山园感赠四绝

王世贞

缥缈楼头玉万家,使君曾此泛流霞。piāo miǎo lóu tóu yù wàn jiā,shǐ jūn céng cǐ fàn liú xiá。
莫言鸿爪须臾事,幽谷犹残琪树花。mò yán hóng zhǎo xū yú shì,yōu gǔ yóu cán qí shù huā。

张牧迁淮相国与诸君会饯山园感赠四绝

王世贞

弇山堂北四株棠,梦雨离云欲断肠。yǎn shān táng běi sì zhū táng,mèng yǔ lí yún yù duàn cháng。
却道异时无剪伐,飞花曾藉使君觞。què dào yì shí wú jiǎn fá,fēi huā céng jí shǐ jūn shāng。

走笔赠张将军赴岭外

王世贞

毋烦薏苡后车传,自有清风扫瘴烟。wú fán yì yǐ hòu chē chuán,zì yǒu qīng fēng sǎo zhàng yān。
压载他年借廉石,盟心今日试贪泉。yā zài tā nián jiè lián shí,méng xīn jīn rì shì tān quán。

即事

王世贞

上元灯火不须奢,自有幽情领物华。shàng yuán dēng huǒ bù xū shē,zì yǒu yōu qíng lǐng wù huá。
踏遍东城清夜月,安家园里探梅花。tà biàn dōng chéng qīng yè yuè,ān jiā yuán lǐ tàn méi huā。

长兴哭子与归途即事有感

王世贞

屈指流年醉里论,清溪如旧泪痕新。qū zhǐ liú nián zuì lǐ lùn,qīng xī rú jiù lèi hén xīn。
也知不乏追随客,谁是当时共济人。yě zhī bù fá zhuī suí kè,shuí shì dāng shí gòng jì rén。

长兴哭子与归途即事有感

王世贞

龙湾北岸骨堪栖,漠漠愁云片片低。lóng wān běi àn gǔ kān qī,mò mò chóu yún piàn piàn dī。
一种印山寒食地,白公坟畔酒成泥。yī zhǒng yìn shān hán shí dì,bái gōng fén pàn jiǔ chéng ní。

长兴哭子与归途即事有感

王世贞

当年六子五沈沦,一作人间舌底人。dāng nián liù zi wǔ shěn lún,yī zuò rén jiān shé dǐ rén。
暗数古来文苑传,谁能白发画麒麟。àn shù gǔ lái wén yuàn chuán,shuí néng bái fā huà qí lín。

长兴哭子与归途即事有感

王世贞

碧练东来是霅川,银鱼紫蟹不论钱。bì liàn dōng lái shì zhà chuān,yín yú zǐ xiè bù lùn qián。
从他风景长如画,割却浮家一段缘。cóng tā fēng jǐng zhǎng rú huà,gē què fú jiā yī duàn yuán。

长兴哭子与归途即事有感

王世贞

太初收骨道场山,与隔新坟定几湾。tài chū shōu gǔ dào chǎng shān,yǔ gé xīn fén dìng jǐ wān。
六十年来无麦饭,可能相对忆人间。liù shí nián lái wú mài fàn,kě néng xiāng duì yì rén jiān。

长兴哭子与归途即事有感

王世贞

玉龙桥下水纵横,酒眼摩娑醉语轻。yù lóng qiáo xià shuǐ zòng héng,jiǔ yǎn mó suō zuì yǔ qīng。
不道便成生死别,至今犹自恨潮声。bù dào biàn chéng shēng sǐ bié,zhì jīn yóu zì hèn cháo shēng。