古诗词

游张公善权二洞歌寄孔嘉仲蔚淳父伯起幼于兄弟

王世贞

我昔攀天门,下视九土青。wǒ xī pān tiān mén,xià shì jiǔ tǔ qīng。
偶然咳唾忤风伯,吹落江湖成客星。ǒu rán ké tuò wǔ fēng bó,chuī luò jiāng hú chéng kè xīng。
男儿生不能学向子平,弃家游五岳。nán ér shēng bù néng xué xiàng zi píng,qì jiā yóu wǔ yuè。
又不能学袁夏甫,坐卧土室中步武,名山惜双脚。yòu bù néng xué yuán xià fǔ,zuò wò tǔ shì zhōng bù wǔ,míng shān xī shuāng jiǎo。
以兹欲作二洞游,跌宕不辞真宰愁。yǐ zī yù zuò èr dòng yóu,diē dàng bù cí zhēn zǎi chóu。
培塿张公,颓然土丘。péi lǒu zhāng gōng,tuí rán tǔ qiū。
一线乍启,万奇中抽。yī xiàn zhà qǐ,wàn qí zhōng chōu。
阴风冥森下无际,时见磔鹘仍惊虬。yīn fēng míng sēn xià wú jì,shí jiàn zhé gǔ réng jīng qiú。
嵯峨中堂耸玉柱,的皪两序悬鸣球。cuó é zhōng táng sǒng yù zhù,de lì liǎng xù xuán míng qiú。
白云一归不得出,石床眠云古时湿。bái yún yī guī bù dé chū,shí chuáng mián yún gǔ shí shī。
太始以来无日月,烛龙衔珠曜璇阙。tài shǐ yǐ lái wú rì yuè,zhú lóng xián zhū yào xuán quē。
野夫出兹山,两足已如膑。yě fū chū zī shān,liǎng zú yǐ rú bìn。
犹能贾馀勇,对客却篮笋。yóu néng jiǎ yú yǒng,duì kè què lán sǔn。
玉潭濯皎洁,琼树揽轮囷。yù tán zhuó jiǎo jié,qióng shù lǎn lún qūn。
秋风兴来骨欲颠,挂帆飞榜凌苍烟。qiū fēng xīng lái gǔ yù diān,guà fān fēi bǎng líng cāng yān。
荒鸡一鸣至善权,善权浮屠高插天。huāng jī yī míng zhì shàn quán,shàn quán fú tú gāo chā tiān。
高插天国山,山青不能锁。gāo chā tiān guó shān,shān qīng bù néng suǒ。
吴时碑,隋时殿,唐时松柏夹道左。wú shí bēi,suí shí diàn,táng shí sōng bǎi jiā dào zuǒ。
阴巘盘拿白龙迹,朱梁擘画雷神火。yīn yǎn pán ná bái lóng jì,zhū liáng bāi huà léi shén huǒ。
坤轴兮自摇,乾门兮陡开。kūn zhóu xī zì yáo,qián mén xī dǒu kāi。
上有谽谺蚴蟉之岩崖兮,搆飞空之楼阁,下有滭浡訇磕之流湍兮,殷坼地之风雷。shàng yǒu hān xiā yòu liú zhī yán yá xī,gòu fēi kōng zhī lóu gé,xià yǒu bì bó hōng kē zhī liú tuān xī,yīn chè dì zhī fēng léi。
接睫燕蝠,钩衣莓苔。jiē jié yàn fú,gōu yī méi tái。
空青乍明水碧闇,赤瑕驳荦黄金摧。kōng qīng zhà míng shuǐ bì àn,chì xiá bó luò huáng jīn cuī。
泠然仙乐奏其底,令我欲出仍徘徊。líng rán xiān lè zòu qí dǐ,lìng wǒ yù chū réng pái huái。
挥手谢山灵,裁书报彭俞。huī shǒu xiè shān líng,cái shū bào péng yú。
及示黄张二三子,搜奇擅秘须吾徒。jí shì huáng zhāng èr sān zi,sōu qí shàn mì xū wú tú。
自古名山在天地,珍重能容异人至。zì gǔ míng shān zài tiān dì,zhēn zhòng néng róng yì rén zhì。
宛委云藏轩帝书,祝融雨洗司空字。wǎn wěi yún cáng xuān dì shū,zhù róng yǔ xǐ sī kōng zì。
张公之名经颇传,善权泯泯殊堪怜。zhāng gōng zhī míng jīng pǒ chuán,shàn quán mǐn mǐn shū kān lián。
我歌二洞汝当和,烟霞吐色三千年。wǒ gē èr dòng rǔ dāng hé,yān xiá tǔ sè sān qiān nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

王汝止先生过访弇园有述

王世贞

欲求无谶师,为我谶绮语。yù qiú wú chèn shī,wèi wǒ chèn qǐ yǔ。
三界无处寻,久堕泥犁土。sān jiè wú chù xún,jiǔ duò ní lí tǔ。

陈翁六十于鳦先请诗寿之得一绝句

王世贞

宣发貌如童,藏书比素封。xuān fā mào rú tóng,cáng shū bǐ sù fēng。
何须二千石,有子是元龙。hé xū èr qiān shí,yǒu zi shì yuán lóng。

题画

王世贞

商船一入淮,便问淮阴社。shāng chuán yī rù huái,biàn wèn huái yīn shè。
买酒新城中,来醉旧城下。mǎi jiǔ xīn chéng zhōng,lái zuì jiù chéng xià。

题画

王世贞

甓社湖头暝,维梢酒一杯。pì shè hú tóu míng,wéi shāo jiǔ yī bēi。
不知初月上,疑是蚌珠来。bù zhī chū yuè shàng,yí shì bàng zhū lái。

题画

王世贞

二十四桥月,醉踏未成半。èr shí sì qiáo yuè,zuì tà wèi chéng bàn。
终夜歌吹喧,谁传广陵散。zhōng yè gē chuī xuān,shuí chuán guǎng líng sàn。

题画

王世贞

唤船扬子渡,来往无一刻。huàn chuán yáng zi dù,lái wǎng wú yī kè。
胜作天堑时,乾坤限南北。shèng zuò tiān qiàn shí,qián kūn xiàn nán běi。

题画

王世贞

茅君挟二弟,去骑三白鹄。máo jūn xié èr dì,qù qí sān bái gǔ。
良常西南垂,可能借人宿。liáng cháng xī nán chuí,kě néng jiè rén sù。

题画

王世贞

下为范公祠,上为万笏林。xià wèi fàn gōng cí,shàng wèi wàn hù lín。
空瞻范公笏,不晓范公心。kōng zhān fàn gōng hù,bù xiǎo fàn gōng xīn。

题画

王世贞

拔地一千尺,割城三百亩。bá dì yī qiān chǐ,gē chéng sān bǎi mǔ。
中有万玉山,此腹知不负。zhōng yǒu wàn yù shān,cǐ fù zhī bù fù。

题画

王世贞

载酒垂虹桥,鼓吹乘暝发。zài jiǔ chuí hóng qiáo,gǔ chuī chéng míng fā。
瞥见金波流,七十二残月。piē jiàn jīn bō liú,qī shí èr cán yuè。

题画

王世贞

岳王坟畔松,枝枝尽南向。yuè wáng fén pàn sōng,zhī zhī jǐn nán xiàng。
无那临皋亭,国书偏北上。wú nà lín gāo tíng,guó shū piān běi shàng。

题画

王世贞

栖云佛堂顶,流水僧寮下。qī yún fú táng dǐng,liú shuǐ sēng liáo xià。
为恋清梵音,跳珠不成写。wèi liàn qīng fàn yīn,tiào zhū bù chéng xiě。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

探囊得秘药,投杖已沈疴。tàn náng dé mì yào,tóu zhàng yǐ shěn kē。
试语天帝栎,论功应孰多。shì yǔ tiān dì lì,lùn gōng yīng shú duō。

南昌饶生善医余友王茂才有隐疾能起之索二绝句一韵以赠

王世贞

博得群珠赠,王郎起卧疴。bó dé qún zhū zèng,wáng láng qǐ wò kē。
如逢魏侯疾,转见赐车多。rú féng wèi hóu jí,zhuǎn jiàn cì chē duō。

嘉则长卿复以五言绝句二十首博和有如乐府者有如咏史者漫为倚答当更许我事不许我情也仰山师云神道则不无佛法须还老夫在一笑避雨陵

王世贞

昔闻六龙驾,蜿蜒二陵间。xī wén liù lóng jià,wān yán èr líng jiān。
至今风雨后,清跸满空山。zhì jīn fēng yǔ hòu,qīng bì mǎn kōng shān。