古诗词

游张公善权二洞歌寄孔嘉仲蔚淳父伯起幼于兄弟

王世贞

我昔攀天门,下视九土青。wǒ xī pān tiān mén,xià shì jiǔ tǔ qīng。
偶然咳唾忤风伯,吹落江湖成客星。ǒu rán ké tuò wǔ fēng bó,chuī luò jiāng hú chéng kè xīng。
男儿生不能学向子平,弃家游五岳。nán ér shēng bù néng xué xiàng zi píng,qì jiā yóu wǔ yuè。
又不能学袁夏甫,坐卧土室中步武,名山惜双脚。yòu bù néng xué yuán xià fǔ,zuò wò tǔ shì zhōng bù wǔ,míng shān xī shuāng jiǎo。
以兹欲作二洞游,跌宕不辞真宰愁。yǐ zī yù zuò èr dòng yóu,diē dàng bù cí zhēn zǎi chóu。
培塿张公,颓然土丘。péi lǒu zhāng gōng,tuí rán tǔ qiū。
一线乍启,万奇中抽。yī xiàn zhà qǐ,wàn qí zhōng chōu。
阴风冥森下无际,时见磔鹘仍惊虬。yīn fēng míng sēn xià wú jì,shí jiàn zhé gǔ réng jīng qiú。
嵯峨中堂耸玉柱,的皪两序悬鸣球。cuó é zhōng táng sǒng yù zhù,de lì liǎng xù xuán míng qiú。
白云一归不得出,石床眠云古时湿。bái yún yī guī bù dé chū,shí chuáng mián yún gǔ shí shī。
太始以来无日月,烛龙衔珠曜璇阙。tài shǐ yǐ lái wú rì yuè,zhú lóng xián zhū yào xuán quē。
野夫出兹山,两足已如膑。yě fū chū zī shān,liǎng zú yǐ rú bìn。
犹能贾馀勇,对客却篮笋。yóu néng jiǎ yú yǒng,duì kè què lán sǔn。
玉潭濯皎洁,琼树揽轮囷。yù tán zhuó jiǎo jié,qióng shù lǎn lún qūn。
秋风兴来骨欲颠,挂帆飞榜凌苍烟。qiū fēng xīng lái gǔ yù diān,guà fān fēi bǎng líng cāng yān。
荒鸡一鸣至善权,善权浮屠高插天。huāng jī yī míng zhì shàn quán,shàn quán fú tú gāo chā tiān。
高插天国山,山青不能锁。gāo chā tiān guó shān,shān qīng bù néng suǒ。
吴时碑,隋时殿,唐时松柏夹道左。wú shí bēi,suí shí diàn,táng shí sōng bǎi jiā dào zuǒ。
阴巘盘拿白龙迹,朱梁擘画雷神火。yīn yǎn pán ná bái lóng jì,zhū liáng bāi huà léi shén huǒ。
坤轴兮自摇,乾门兮陡开。kūn zhóu xī zì yáo,qián mén xī dǒu kāi。
上有谽谺蚴蟉之岩崖兮,搆飞空之楼阁,下有滭浡訇磕之流湍兮,殷坼地之风雷。shàng yǒu hān xiā yòu liú zhī yán yá xī,gòu fēi kōng zhī lóu gé,xià yǒu bì bó hōng kē zhī liú tuān xī,yīn chè dì zhī fēng léi。
接睫燕蝠,钩衣莓苔。jiē jié yàn fú,gōu yī méi tái。
空青乍明水碧闇,赤瑕驳荦黄金摧。kōng qīng zhà míng shuǐ bì àn,chì xiá bó luò huáng jīn cuī。
泠然仙乐奏其底,令我欲出仍徘徊。líng rán xiān lè zòu qí dǐ,lìng wǒ yù chū réng pái huái。
挥手谢山灵,裁书报彭俞。huī shǒu xiè shān líng,cái shū bào péng yú。
及示黄张二三子,搜奇擅秘须吾徒。jí shì huáng zhāng èr sān zi,sōu qí shàn mì xū wú tú。
自古名山在天地,珍重能容异人至。zì gǔ míng shān zài tiān dì,zhēn zhòng néng róng yì rén zhì。
宛委云藏轩帝书,祝融雨洗司空字。wǎn wěi yún cáng xuān dì shū,zhù róng yǔ xǐ sī kōng zì。
张公之名经颇传,善权泯泯殊堪怜。zhāng gōng zhī míng jīng pǒ chuán,shàn quán mǐn mǐn shū kān lián。
我歌二洞汝当和,烟霞吐色三千年。wǒ gē èr dòng rǔ dāng hé,yān xiá tǔ sè sān qiān nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

怀李于鳞戏集李杜各一首集李

王世贞

长啸宇宙间,扬马宜同时。zhǎng xiào yǔ zhòu jiān,yáng mǎ yí tóng shí。
前辈复谁继,名家信有之。qián bèi fù shuí jì,míng jiā xìn yǒu zhī。
博采世上名,得失寸心知。bó cǎi shì shàng míng,dé shī cùn xīn zhī。
李侯有佳句,突过黄初诗。lǐ hóu yǒu jiā jù,tū guò huáng chū shī。
伊昔临淄亭,痛饮真吾师。yī xī lín zī tíng,tòng yǐn zhēn wú shī。
佳人绝代歌,行酒双逶迤。jiā rén jué dài gē,xíng jiǔ shuāng wēi yí。
掌中琥珀钟,照耀珊瑚枝。zhǎng zhōng hǔ pò zhōng,zhào yào shān hú zhī。
快意八九年,浩荡从此辞。kuài yì bā jiǔ nián,hào dàng cóng cǐ cí。
终悲洛阳狱,朱凤日威蕤。zhōng bēi luò yáng yù,zhū fèng rì wēi ruí。
千载得鲍叔,弃我忽若遗。qiān zài dé bào shū,qì wǒ hū ruò yí。
饮酣视八极,岁暮有馀悲。yǐn hān shì bā jí,suì mù yǒu yú bēi。

戏集唐句示子念

王世贞

长安城中足年少,论交岂必皆同调。zhǎng ān chéng zhōng zú nián shǎo,lùn jiāo qǐ bì jiē tóng diào。
前门长揖后门关,当面输心背面笑。qián mén zhǎng yī hòu mén guān,dāng miàn shū xīn bèi miàn xiào。
薄俗嗟嗟难重陈,万事翻覆如浮云。báo sú jiē jiē nán zhòng chén,wàn shì fān fù rú fú yún。
欲向何门靸珠履,令人常忆平原君。yù xiàng hé mén sǎ zhū lǚ,lìng rén cháng yì píng yuán jūn。

彭城道中夜得上谷王中丞遗余成制锦裘不知余尚未御此服也走笔集古诗句为谢

王世贞

朔风吹尘暗河县,长夜漫漫何时旦。shuò fēng chuī chén àn hé xiàn,zhǎng yè màn màn hé shí dàn。
乡里小儿狐白裘,美人赠我锦绣段。xiāng lǐ xiǎo ér hú bái qiú,měi rén zèng wǒ jǐn xiù duàn。
五陵衣马自轻肥,楚人四时皆麻衣。wǔ líng yī mǎ zì qīng féi,chǔ rén sì shí jiē má yī。
报君一语君应笑,恨不相逢未嫁时。bào jūn yī yǔ jūn yīng xiào,hèn bù xiāng féng wèi jià shí。

古意集古句

王世贞

年时二七犹未笄,芙蓉如面柳如眉。nián shí èr qī yóu wèi jī,fú róng rú miàn liǔ rú méi。
十五嫁为卢家妇,暗开脂粉弄花枝。shí wǔ jià wèi lú jiā fù,àn kāi zhī fěn nòng huā zhī。
儿家夫婿多轻薄,妾心无趣坐伤离。ér jiā fū xù duō qīng báo,qiè xīn wú qù zuò shāng lí。
红绽樱桃含白雪,为君起唱长相思。hóng zhàn yīng táo hán bái xuě,wèi jūn qǐ chàng zhǎng xiāng sī。
不知贫贱令人老,慎莫富贵忘我为。bù zhī pín jiàn lìng rén lǎo,shèn mò fù guì wàng wǒ wèi。

怀肖甫鸿胪将之留都集唐句候之汉中

王世贞

青山历历水悠悠,一任斜阳伴客愁。qīng shān lì lì shuǐ yōu yōu,yī rèn xié yáng bàn kè chóu。
更把玉鞭云外指,计程今日到梁州。gèng bǎ yù biān yún wài zhǐ,jì chéng jīn rì dào liáng zhōu。

怀肖甫鸿胪将之留都集唐句候之汉中

王世贞

红叶青山水急流,思君不见下渝州。hóng yè qīng shān shuǐ jí liú,sī jūn bù jiàn xià yú zhōu。
明年此夕游何处,谢朓青山李白楼。míng nián cǐ xī yóu hé chù,xiè tiǎo qīng shān lǐ bái lóu。

二友篇王宗伯锡爵

王世贞

太原吾闬彦,弱小负灵植。tài yuán wú hàn yàn,ruò xiǎo fù líng zhí。
三馆抗清标,八座回正色。sān guǎn kàng qīng biāo,bā zuò huí zhèng sè。
步武鼎铉间,弃之如遗迹。bù wǔ dǐng xuàn jiān,qì zhī rú yí jì。
荣名冠寰宇,紟绅所趋翼。róng míng guān huán yǔ,jīn shēn suǒ qū yì。
望望若将浼,空空类无识。wàng wàng ruò jiāng měi,kōng kōng lèi wú shí。
五十孺子慕,扳哀变原柏。wǔ shí rú zi mù,bān āi biàn yuán bǎi。
伊余麻中蒲,谬充他山石。yī yú má zhōng pú,miù chōng tā shān shí。
晚途乍折节,感此三不惑。wǎn tú zhà zhé jié,gǎn cǐ sān bù huò。
芰荷良可依,薇蕨足充食。jì hé liáng kě yī,wēi jué zú chōng shí。
荆玉竟夕辉,恐为世工得。jīng yù jìng xī huī,kǒng wèi shì gōng dé。

二友篇王宗伯锡爵

王世贞

吾弟一世才,孝友复天性。wú dì yī shì cái,xiào yǒu fù tiān xìng。
感慨家难余,需徐傲时聘。gǎn kǎi jiā nán yú,xū xú ào shí pìn。
兴文良郁跂,流翰亦彪炳。xīng wén liáng yù qí,liú hàn yì biāo bǐng。
熟复循吏篇,所莅必响应。shú fù xún lì piān,suǒ lì bì xiǎng yīng。
人诵关西学,家传豫章政。rén sòng guān xī xué,jiā chuán yù zhāng zhèng。
一戢秾艳规,夷然遂无竞。yī jí nóng yàn guī,yí rán suì wú jìng。
稍阑坟素业,颇寄农圃兴。shāo lán fén sù yè,pǒ jì nóng pǔ xīng。
所患余有身,衰来遂为病。suǒ huàn yú yǒu shēn,shuāi lái suì wèi bìng。
起色待尔发,肉枯宁天幸。qǐ sè dài ěr fā,ròu kū níng tiān xìng。
窃从毛君教,相将访真境。qiè cóng máo jūn jiào,xiāng jiāng fǎng zhēn jìng。

重纪五子篇汪司马道昆

王世贞

司马诚国器,豁落不庸庸。sī mǎ chéng guó qì,huō luò bù yōng yōng。
兼济文武资,南北倚折冲。jiān jì wén wǔ zī,nán běi yǐ zhé chōng。
爱弟若一身,怜才见春风。ài dì ruò yī shēn,lián cái jiàn chūn fēng。
五十佐元枢,犹在塞与通。wǔ shí zuǒ yuán shū,yóu zài sāi yǔ tōng。
高卧黄山表,健笔吐如虹。gāo wò huáng shān biǎo,jiàn bǐ tǔ rú hóng。
珠玑走荒裔,金石耀幽宫。zhū jī zǒu huāng yì,jīn shí yào yōu gōng。
如发汲郡藏,孰当檀左锋。rú fā jí jùn cáng,shú dāng tán zuǒ fēng。
自余友太原,涊然畏雕虫。zì yú yǒu tài yuán,niǎn rán wèi diāo chóng。
济南贵叶玉,物论时不同。jì nán guì yè yù,wù lùn shí bù tóng。
所以千秋叶,唾手归宗工。suǒ yǐ qiān qiū yè,tuò shǒu guī zōng gōng。

重纪五子篇汪司马道昆

王世贞

德甫宦不达,衔饥卧西山。dé fǔ huàn bù dá,xián jī wò xī shān。
散发听樵歌,轻舠弄潺湲。sàn fā tīng qiáo gē,qīng dāo nòng chán yuán。
宁无临川屐,不踏城市间。níng wú lín chuān jī,bù tà chéng shì jiān。
举世称高节,吾独叹微言。jǔ shì chēng gāo jié,wú dú tàn wēi yán。
昔闻双井徒,竭蹶趋险艰。xī wén shuāng jǐng tú,jié jué qū xiǎn jiān。
旦夕费雕锼,不救岩石顽。dàn xī fèi diāo sōu,bù jiù yán shí wán。
解曾一决之,浊流遂泛澜。jiě céng yī jué zhī,zhuó liú suì fàn lán。
左蠡稍自清,匡庐出孱颜。zuǒ lí shāo zì qīng,kuāng lú chū càn yán。
遂令洪都瑟,疏越表三叹。suì lìng hóng dōu sè,shū yuè biǎo sān tàn。
正始岂必多,滥觞良亦难。zhèng shǐ qǐ bì duō,làn shāng liáng yì nán。

重纪五子篇汪司马道昆

王世贞

岷峨孕才秀,铜梁嗣临邛。mín é yùn cái xiù,tóng liáng sì lín qióng。
昔托艺苑盟,均年如弟兄。xī tuō yì yuàn méng,jūn nián rú dì xiōng。
岂无竹林隽,坦陀让山公。qǐ wú zhú lín juàn,tǎn tuó ràng shān gōng。
处则若渊停,沛则九有丰。chù zé ruò yuān tíng,pèi zé jiǔ yǒu fēng。
五领开府节,三奏保障功。wǔ lǐng kāi fǔ jié,sān zòu bǎo zhàng gōng。
谈笑杯俎间,立除肘腋凶。tán xiào bēi zǔ jiān,lì chú zhǒu yè xiōng。
既表文士用,复解书生穷。jì biǎo wén shì yòng,fù jiě shū shēng qióng。
追锋一召入,立拜留侯封。zhuī fēng yī zhào rù,lì bài liú hóu fēng。
黔黎既膻悦,翰管亦景从。qián lí jì shān yuè,hàn guǎn yì jǐng cóng。
而我独何为,亹亹称赤松。ér wǒ dú hé wèi,wěi wěi chēng chì sōng。

重纪五子篇汪司马道昆

王世贞

胎簪昔中折,桐柏亦涓涓。tāi zān xī zhōng zhé,tóng bǎi yì juān juān。
张生一振之,矫矫遂无前。zhāng shēng yī zhèn zhī,jiǎo jiǎo suì wú qián。
平原称盗骊,霜夜拭龙渊。píng yuán chēng dào lí,shuāng yè shì lóng yuān。
昔与宗生角,推锋互瑕坚。xī yǔ zōng shēng jiǎo,tuī fēng hù xiá jiān。
一矢银潢漏,再矢月胁穿。yī shǐ yín huáng lòu,zài shǐ yuè xié chuān。
隽声绛灌耳,沦落二十年。juàn shēng jiàng guàn ěr,lún luò èr shí nián。
晚途始见收,改服事戎旃。wǎn tú shǐ jiàn shōu,gǎi fú shì róng zhān。
密饵间阏氏,飞书降右贤。mì ěr jiān è shì,fēi shū jiàng yòu xián。
山甫城朔方,吉甫颂其贤。shān fǔ chéng shuò fāng,jí fǔ sòng qí xián。
自非如椽笔,畴能勒燕然。zì fēi rú chuán bǐ,chóu néng lēi yàn rán。

末五子篇赵太史用贤

王世贞

天地有完气,汝师乃钟之。tiān dì yǒu wán qì,rǔ shī nǎi zhōng zhī。
苦心为人纲,九鼎系一丝。kǔ xīn wèi rén gāng,jiǔ dǐng xì yī sī。
杜门从耕牧,欿然不矜持。dù mén cóng gēng mù,kǎn rán bù jīn chí。
顺风礼空同,再拜称天师。shùn fēng lǐ kōng tóng,zài bài chēng tiān shī。
偃仰思立言,余工犹下帷。yǎn yǎng sī lì yán,yú gōng yóu xià wéi。
百子杂毫端,弭节为我驰。bǎi zi zá háo duān,mǐ jié wèi wǒ chí。
窃窥中兴象,在起八代衰。qiè kuī zhōng xīng xiàng,zài qǐ bā dài shuāi。

末五子篇赵太史用贤

王世贞

本宁名家后,况复产郢里。běn níng míng jiā hòu,kuàng fù chǎn yǐng lǐ。
高倡白雪言,谁能不披靡。gāo chàng bái xuě yán,shuí néng bù pī mí。
弱冠白虎帷,授简平津邸。ruò guān bái hǔ wéi,shòu jiǎn píng jīn dǐ。
绛灌中自疑,袁伏能无诋。jiàng guàn zhōng zì yí,yuán fú néng wú dǐ。
迁地迩长沙,移官逾二始。qiān dì ěr zhǎng shā,yí guān yú èr shǐ。
一秉西京铎,洋洋复盈耳。yī bǐng xī jīng duó,yáng yáng fù yíng ěr。
赐环夫岂难,怀璧不吾以。cì huán fū qǐ nán,huái bì bù wú yǐ。

末五子篇赵太史用贤

王世贞

屠郎天下才,著作日不休。tú láng tiān xià cái,zhù zuò rì bù xiū。
如叩海人居,一券万金酬。rú kòu hǎi rén jū,yī quàn wàn jīn chóu。
错落多夜光,鱼目非所忧。cuò luò duō yè guāng,yú mù fēi suǒ yōu。
仰窥二都阈,恍与六代游。yǎng kuī èr dōu yù,huǎng yǔ liù dài yóu。
麈尾有真铨,清言凌素秋。zhǔ wěi yǒu zhēn quán,qīng yán líng sù qiū。
芥彼区中士,释我薄书邮。jiè bǐ qū zhōng shì,shì wǒ báo shū yóu。
割荣差为力,挫名方乃优。gē róng chà wèi lì,cuò míng fāng nǎi yōu。