古诗词

游张公善权二洞歌寄孔嘉仲蔚淳父伯起幼于兄弟

王世贞

我昔攀天门,下视九土青。wǒ xī pān tiān mén,xià shì jiǔ tǔ qīng。
偶然咳唾忤风伯,吹落江湖成客星。ǒu rán ké tuò wǔ fēng bó,chuī luò jiāng hú chéng kè xīng。
男儿生不能学向子平,弃家游五岳。nán ér shēng bù néng xué xiàng zi píng,qì jiā yóu wǔ yuè。
又不能学袁夏甫,坐卧土室中步武,名山惜双脚。yòu bù néng xué yuán xià fǔ,zuò wò tǔ shì zhōng bù wǔ,míng shān xī shuāng jiǎo。
以兹欲作二洞游,跌宕不辞真宰愁。yǐ zī yù zuò èr dòng yóu,diē dàng bù cí zhēn zǎi chóu。
培塿张公,颓然土丘。péi lǒu zhāng gōng,tuí rán tǔ qiū。
一线乍启,万奇中抽。yī xiàn zhà qǐ,wàn qí zhōng chōu。
阴风冥森下无际,时见磔鹘仍惊虬。yīn fēng míng sēn xià wú jì,shí jiàn zhé gǔ réng jīng qiú。
嵯峨中堂耸玉柱,的皪两序悬鸣球。cuó é zhōng táng sǒng yù zhù,de lì liǎng xù xuán míng qiú。
白云一归不得出,石床眠云古时湿。bái yún yī guī bù dé chū,shí chuáng mián yún gǔ shí shī。
太始以来无日月,烛龙衔珠曜璇阙。tài shǐ yǐ lái wú rì yuè,zhú lóng xián zhū yào xuán quē。
野夫出兹山,两足已如膑。yě fū chū zī shān,liǎng zú yǐ rú bìn。
犹能贾馀勇,对客却篮笋。yóu néng jiǎ yú yǒng,duì kè què lán sǔn。
玉潭濯皎洁,琼树揽轮囷。yù tán zhuó jiǎo jié,qióng shù lǎn lún qūn。
秋风兴来骨欲颠,挂帆飞榜凌苍烟。qiū fēng xīng lái gǔ yù diān,guà fān fēi bǎng líng cāng yān。
荒鸡一鸣至善权,善权浮屠高插天。huāng jī yī míng zhì shàn quán,shàn quán fú tú gāo chā tiān。
高插天国山,山青不能锁。gāo chā tiān guó shān,shān qīng bù néng suǒ。
吴时碑,隋时殿,唐时松柏夹道左。wú shí bēi,suí shí diàn,táng shí sōng bǎi jiā dào zuǒ。
阴巘盘拿白龙迹,朱梁擘画雷神火。yīn yǎn pán ná bái lóng jì,zhū liáng bāi huà léi shén huǒ。
坤轴兮自摇,乾门兮陡开。kūn zhóu xī zì yáo,qián mén xī dǒu kāi。
上有谽谺蚴蟉之岩崖兮,搆飞空之楼阁,下有滭浡訇磕之流湍兮,殷坼地之风雷。shàng yǒu hān xiā yòu liú zhī yán yá xī,gòu fēi kōng zhī lóu gé,xià yǒu bì bó hōng kē zhī liú tuān xī,yīn chè dì zhī fēng léi。
接睫燕蝠,钩衣莓苔。jiē jié yàn fú,gōu yī méi tái。
空青乍明水碧闇,赤瑕驳荦黄金摧。kōng qīng zhà míng shuǐ bì àn,chì xiá bó luò huáng jīn cuī。
泠然仙乐奏其底,令我欲出仍徘徊。líng rán xiān lè zòu qí dǐ,lìng wǒ yù chū réng pái huái。
挥手谢山灵,裁书报彭俞。huī shǒu xiè shān líng,cái shū bào péng yú。
及示黄张二三子,搜奇擅秘须吾徒。jí shì huáng zhāng èr sān zi,sōu qí shàn mì xū wú tú。
自古名山在天地,珍重能容异人至。zì gǔ míng shān zài tiān dì,zhēn zhòng néng róng yì rén zhì。
宛委云藏轩帝书,祝融雨洗司空字。wǎn wěi yún cáng xuān dì shū,zhù róng yǔ xǐ sī kōng zì。
张公之名经颇传,善权泯泯殊堪怜。zhāng gōng zhī míng jīng pǒ chuán,shàn quán mǐn mǐn shū kān lián。
我歌二洞汝当和,烟霞吐色三千年。wǒ gē èr dòng rǔ dāng hé,yān xiá tǔ sè sān qiān nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题赠徐常甫卷后

王世贞

知君是通隐,赏藻亦吾曹。zhī jūn shì tōng yǐn,shǎng zǎo yì wú cáo。
节自披裘著,名因结袜高。jié zì pī qiú zhù,míng yīn jié wà gāo。
一经元汝在,三管欲谁操。yī jīng yuán rǔ zài,sān guǎn yù shuí cāo。
旧有南州榻,春风共浊醪。jiù yǒu nán zhōu tà,chūn fēng gòng zhuó láo。

顾季狂见过狂谈竟月于其行也诗以赠之

王世贞

双眼中原合,初从故国开。shuāng yǎn zhōng yuán hé,chū cóng gù guó kāi。
雌黄月旦口,雄白古今才。cí huáng yuè dàn kǒu,xióng bái gǔ jīn cái。
碣石将天去,巴江引雪来。jié shí jiāng tiān qù,bā jiāng yǐn xuě lái。
嗒然吾隐几,尔辨亦悠哉。dā rán wú yǐn jǐ,ěr biàn yì yōu zāi。

顾季狂见过狂谈竟月于其行也诗以赠之

王世贞

久矣墙东避,俄惊羊仲从。jiǔ yǐ qiáng dōng bì,é jīng yáng zhòng cóng。
一贫诗作祟,百战舌为锋。yī pín shī zuò suì,bǎi zhàn shé wèi fēng。
汝自谈非马,吾宁好似龙。rǔ zì tán fēi mǎ,wú níng hǎo shì lóng。
只应抛麈尾,杯酒日从容。zhǐ yīng pāo zhǔ wěi,bēi jiǔ rì cóng róng。

江上别杨都督瞻美子念道振诸君

王世贞

此别不成远,如何挥涕频。cǐ bié bù chéng yuǎn,rú hé huī tì pín。
酒分南北路,身是去留人。jiǔ fēn nán běi lù,shēn shì qù liú rén。
兰省羁难弟,柴门立老亲。lán shěng jī nán dì,chái mén lì lǎo qīn。
十年高枕在,那忍付风尘。shí nián gāo zhěn zài,nà rěn fù fēng chén。

乞归不允

王世贞

罢归安计拙,衰至怯恩深。bà guī ān jì zhuō,shuāi zhì qiè ēn shēn。
自饮终天泪,谁伸去国心。zì yǐn zhōng tiān lèi,shuí shēn qù guó xīn。
一官堪屡掷,千载欲平沈。yī guān kān lǚ zhì,qiān zài yù píng shěn。
见说箕山畔,云霞未易寻。jiàn shuō jī shān pàn,yún xiá wèi yì xún。

乞归不允

王世贞

风尘何意味,物色到山家。fēng chén hé yì wèi,wù sè dào shān jiā。
麈尾聊须掷,羊皮敢向夸。zhǔ wěi liáo xū zhì,yáng pí gǎn xiàng kuā。
出真成小草,得亦是空花。chū zhēn chéng xiǎo cǎo,dé yì shì kōng huā。
陵谷须臾事,吾生未可涯。líng gǔ xū yú shì,wú shēng wèi kě yá。

八月十五夜济宁池亭别子与

王世贞

月自中秋满,人从此会离。yuè zì zhōng qiū mǎn,rén cóng cǐ huì lí。
由来最圆夜,翻是欲亏时。yóu lái zuì yuán yè,fān shì yù kuī shí。
玉魄斜穿树,金波细溢卮。yù pò xié chuān shù,jīn bō xì yì zhī。
清光转应好,脉脉待看谁。qīng guāng zhuǎn yīng hǎo,mài mài dài kàn shuí。

中山道中

王世贞

一笑复一颦,此来宁系身。yī xiào fù yī pín,cǐ lái níng xì shēn。
少为强项吏,老作折腰人。shǎo wèi qiáng xiàng lì,lǎo zuò zhé yāo rén。
与醉中山酒,聊偷故国春。yǔ zuì zhōng shān jiǔ,liáo tōu gù guó chūn。
浮云天北在,瞻眺欲伤神。fú yún tiān běi zài,zhān tiào yù shāng shén。

秋日赵司农刘水部邀游云龙山放鹤亭同子与赋

王世贞

地属黄楼守,樽开画省郎。dì shǔ huáng lóu shǒu,zūn kāi huà shěng láng。
大风来芒砀,飞壒卷河梁。dà fēng lái máng dàng,fēi ài juǎn hé liáng。
鹤不归残照,人今醉异乡。hè bù guī cán zhào,rén jīn zuì yì xiāng。
冯栏一翘首,天地渐苍茫。féng lán yī qiào shǒu,tiān dì jiàn cāng máng。

秋日赵司农刘水部邀游云龙山放鹤亭同子与赋

王世贞

帻为登高岸,亭因眺远孤。zé wèi dēng gāo àn,tíng yīn tiào yuǎn gū。
河流天不尽,山色雨频扶。hé liú tiān bù jǐn,shān sè yǔ pín fú。
千古双雄略,中原一病夫。qiān gǔ shuāng xióng lüè,zhōng yuán yī bìng fū。
阮生广武叹,感慨亦吾徒。ruǎn shēng guǎng wǔ tàn,gǎn kǎi yì wú tú。

余旧游魏郡日有双鱼之馔今绝不可得问之则河徙故也戏成一章

王世贞

十载叨游魏,双鱼馔事宽。shí zài dāo yóu wèi,shuāng yú zhuàn shì kuān。
鸾刀催霰舞,象箸压霜寒。luán dāo cuī xiàn wǔ,xiàng zhù yā shuāng hán。
沧海欲陵陆,黄河能钓竿。cāng hǎi yù líng lù,huáng hé néng diào gān。
思归别有念,不借蒯缑弹。sī guī bié yǒu niàn,bù jiè kuǎi gōu dàn。

阜平道中

王世贞

马足时陵竞,颠崖古道横。mǎ zú shí líng jìng,diān yá gǔ dào héng。
山从一涧坼,水夺两崖鸣。shān cóng yī jiàn chè,shuǐ duó liǎng yá míng。
径路疑欲尽,人烟俄自生。jìng lù yí yù jǐn,rén yān é zì shēng。
夜深见灯火,三户是孤城。yè shēn jiàn dēng huǒ,sān hù shì gū chéng。

与故关张将军谈旧事有感

王世贞

太息时才老,殷忧战地深。tài xī shí cái lǎo,yīn yōu zhàn dì shēn。
毋谈旧开府,吾听忽沾襟。wú tán jiù kāi fǔ,wú tīng hū zhān jīn。
卖剑中年事,伤弓此日心。mài jiàn zhōng nián shì,shāng gōng cǐ rì xīn。
唯应解严后,归钓五湖阴。wéi yīng jiě yán hòu,guī diào wǔ hú yīn。

黄寺署中偶成

王世贞

马纵知严解,鸦归觉讼虚。mǎ zòng zhī yán jiě,yā guī jué sòng xū。
放衙居士服,隐几道人书。fàng yá jū shì fú,yǐn jǐ dào rén shū。
市远沽无酒,池清钓避鱼。shì yuǎn gū wú jiǔ,chí qīng diào bì yú。
一官何足忌,千载不关渠。yī guān hé zú jì,qiān zài bù guān qú。

为戚都督乞教士

王世贞

寇盗忧三辅,安危咏大风。kòu dào yōu sān fǔ,ān wēi yǒng dà fēng。
飞书玄菟塞,学剑白猿公。fēi shū xuán tú sāi,xué jiàn bái yuán gōng。
稍夺萑苻胆,宁希细柳功。shāo duó huán fú dǎn,níng xī xì liǔ gōng。
干城念汝在,吾事五湖东。gàn chéng niàn rǔ zài,wú shì wǔ hú dōng。