古诗词

梁长子自泰山归以百三十韵诗见夸因成俚歌奉嘲

王世贞

梁伯龙,真龙伯,自从钓鳌忤上帝,压之尚馀三百尺。liáng bó lóng,zhēn lóng bó,zì cóng diào áo wǔ shàng dì,yā zhī shàng yú sān bǎi chǐ。
笑语王先生,长者所苦为杯棬。xiào yǔ wáng xiān shēng,zhǎng zhě suǒ kǔ wèi bēi quān。
男儿失意则蓬累,焉能委身眉睫间。nán ér shī yì zé péng lèi,yān néng wěi shēn méi jié jiān。
北渡洪河,东游泰山。běi dù hóng hé,dōng yóu tài shān。
举头出天门,舒手扪日观。jǔ tóu chū tiān mén,shū shǒu mén rì guān。
白云封中起,袖欲割其半。bái yún fēng zhōng qǐ,xiù yù gē qí bàn。
岳帝不敢呵,玉女一笑粲。yuè dì bù gǎn hē,yù nǚ yī xiào càn。
是何魍魉来,令我山灵怖欲窜。shì hé wǎng liǎng lái,lìng wǒ shān líng bù yù cuàn。
梁伯龙,醉携金壶汁,倒翻玉女盆。liáng bó lóng,zuì xié jīn hú zhī,dào fān yù nǚ pén。
诗成一千三百言,千三百颗明珠圆。shī chéng yī qiān sān bǎi yán,qiān sān bǎi kē míng zhū yuán。
长吟短咏不肯眠,西风吹骨骨欲颠,其若囊中无一钱。zhǎng yín duǎn yǒng bù kěn mián,xī fēng chuī gǔ gǔ yù diān,qí ruò náng zhōng wú yī qián。
王先生为汝作诗劵,减之一字一匹绢。wáng xiān shēng wèi rǔ zuò shī juàn,jiǎn zhī yī zì yī pǐ juàn。
天公笼统无月旦,买者为谁复谁怨。tiān gōng lóng tǒng wú yuè dàn,mǎi zhě wèi shuí fù shuí yuàn。
梁伯龙,勿懊恼,归来从容问若姥。liáng bó lóng,wù ào nǎo,guī lái cóng róng wèn ruò lǎo。
东家侏儒日苦饱,长者不呆真是宝。dōng jiā zhū rú rì kǔ bǎo,zhǎng zhě bù dāi zhēn shì bǎo。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

陆无从茂才自扬州来乞文以赠歙人吴惟登得三绝句与之生高于诗与欧博士桢伯为广陵社

王世贞

乞将新序向新安,一字踌躇下笔难。qǐ jiāng xīn xù xiàng xīn ān,yī zì chóu chú xià bǐ nán。
见说龙门饶史笔,教人解作小巫看。jiàn shuō lóng mén ráo shǐ bǐ,jiào rén jiě zuò xiǎo wū kàn。

郧襄徐中丞以春秋臆见贻有谢

王世贞

军城秋日静堪贪,幕府无人笔自谈。jūn chéng qiū rì jìng kān tān,mù fǔ wú rén bǐ zì tán。
见说麟经新传就,千秋不数杜征南。jiàn shuō lín jīng xīn chuán jiù,qiān qiū bù shù dù zhēng nán。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

杀青初竟未堪论,博得骊珠字字匀。shā qīng chū jìng wèi kān lùn,bó dé lí zhū zì zì yún。
莫信古来才一石,与君俱是斗量人。mò xìn gǔ lái cái yī shí,yǔ jūn jù shì dòu liàng rén。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

文园多病日偏长,赢得高斋看屋梁。wén yuán duō bìng rì piān zhǎng,yíng dé gāo zhāi kàn wū liáng。
便是王充新论就,可能相益蔡中郎。biàn shì wáng chōng xīn lùn jiù,kě néng xiāng yì cài zhōng láng。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

处处松阴护药坛,何人真晓大还丹。chù chù sōng yīn hù yào tán,hé rén zhēn xiǎo dà hái dān。
知君自有灵仙骨,叱石为羊也不难。zhī jūn zì yǒu líng xiān gǔ,chì shí wèi yáng yě bù nán。

胡元瑞读鄙集有寄走笔四韵答之

王世贞

兰阴一水下兰溪,水隐花香水满堤。lán yīn yī shuǐ xià lán xī,shuǐ yǐn huā xiāng shuǐ mǎn dī。
任使东流海门去,清心还向浙江西。rèn shǐ dōng liú hǎi mén qù,qīng xīn hái xiàng zhè jiāng xī。

走笔寿表兄盛氏

王世贞

竹林虽好未堪求,嵇阮那能到白头。zhú lín suī hǎo wèi kān qiú,jī ruǎn nà néng dào bái tóu。
七十古稀君自爱,何曾一醉不风流。qī shí gǔ xī jūn zì ài,hé céng yī zuì bù fēng liú。

走笔寿表兄盛氏

王世贞

遇酒须倾醉即眠,自称臣是酒中仙。yù jiǔ xū qīng zuì jí mián,zì chēng chén shì jiǔ zhōng xiān。
仙家未必能胜此,不起贪嗔七十年。xiān jiā wèi bì néng shèng cǐ,bù qǐ tān chēn qī shí nián。

送陆楚生入阳羡采茶

王世贞

由来陆羽是茶神,着得茶经字字真。yóu lái lù yǔ shì chá shén,zhe dé chá jīng zì zì zhēn。
莫道青山无宿业,耳孙仍作采山人。mò dào qīng shān wú sù yè,ěr sūn réng zuò cǎi shān rén。

送陆楚生入阳羡采茶

王世贞

阳羡春芽玉万株,新焙得似虎丘无。yáng xiàn chūn yá yù wàn zhū,xīn bèi dé shì hǔ qiū wú。
纵令王肃无情思,不与诸伧唤酪奴。zòng lìng wáng sù wú qíng sī,bù yǔ zhū cāng huàn lào nú。

怀王大参阳德有寄

王世贞

钟楼面面是横塘,每见双旌度夕阳。zhōng lóu miàn miàn shì héng táng,měi jiàn shuāng jīng dù xī yáng。
错唤小桃垂柳字,那曾一树不甘棠。cuò huàn xiǎo táo chuí liǔ zì,nà céng yī shù bù gān táng。

怀王大参阳德有寄

王世贞

弇山春事日争新,辙迹从多不畏贫。yǎn shān chūn shì rì zhēng xīn,zhé jì cóng duō bù wèi pín。
所恨子猷看竹后,几曾真遇赏心人。suǒ hèn zi yóu kàn zhú hòu,jǐ céng zhēn yù shǎng xīn rén。

怀王大参阳德有寄

王世贞

尝从别墅记新图,今日旸湖即鉴湖。cháng cóng bié shù jì xīn tú,jīn rì yáng hú jí jiàn hú。
自是君王多物色,可能长作客星无。zì shì jūn wáng duō wù sè,kě néng zhǎng zuò kè xīng wú。

怀王大参阳德有寄

王世贞

雁荡奇峰天下闻,永嘉真柑味绝群。yàn dàng qí fēng tiān xià wén,yǒng jiā zhēn gān wèi jué qún。
啖君霜后三千颗,削脯为龙穿白云。dàn jūn shuāng hòu sān qiān kē,xuē pú wèi lóng chuān bái yún。

仲山先生归佳城得挽歌四绝送之

王世贞

纵横马鬣遍空山,上冢诸生暮未还。zòng héng mǎ liè biàn kōng shān,shàng zhǒng zhū shēng mù wèi hái。
玉树只今埋地下,银钩犹自在人间。yù shù zhǐ jīn mái dì xià,yín gōu yóu zì zài rén jiān。