古诗词

梁长子自泰山归以百三十韵诗见夸因成俚歌奉嘲

王世贞

梁伯龙,真龙伯,自从钓鳌忤上帝,压之尚馀三百尺。liáng bó lóng,zhēn lóng bó,zì cóng diào áo wǔ shàng dì,yā zhī shàng yú sān bǎi chǐ。
笑语王先生,长者所苦为杯棬。xiào yǔ wáng xiān shēng,zhǎng zhě suǒ kǔ wèi bēi quān。
男儿失意则蓬累,焉能委身眉睫间。nán ér shī yì zé péng lèi,yān néng wěi shēn méi jié jiān。
北渡洪河,东游泰山。běi dù hóng hé,dōng yóu tài shān。
举头出天门,舒手扪日观。jǔ tóu chū tiān mén,shū shǒu mén rì guān。
白云封中起,袖欲割其半。bái yún fēng zhōng qǐ,xiù yù gē qí bàn。
岳帝不敢呵,玉女一笑粲。yuè dì bù gǎn hē,yù nǚ yī xiào càn。
是何魍魉来,令我山灵怖欲窜。shì hé wǎng liǎng lái,lìng wǒ shān líng bù yù cuàn。
梁伯龙,醉携金壶汁,倒翻玉女盆。liáng bó lóng,zuì xié jīn hú zhī,dào fān yù nǚ pén。
诗成一千三百言,千三百颗明珠圆。shī chéng yī qiān sān bǎi yán,qiān sān bǎi kē míng zhū yuán。
长吟短咏不肯眠,西风吹骨骨欲颠,其若囊中无一钱。zhǎng yín duǎn yǒng bù kěn mián,xī fēng chuī gǔ gǔ yù diān,qí ruò náng zhōng wú yī qián。
王先生为汝作诗劵,减之一字一匹绢。wáng xiān shēng wèi rǔ zuò shī juàn,jiǎn zhī yī zì yī pǐ juàn。
天公笼统无月旦,买者为谁复谁怨。tiān gōng lóng tǒng wú yuè dàn,mǎi zhě wèi shuí fù shuí yuàn。
梁伯龙,勿懊恼,归来从容问若姥。liáng bó lóng,wù ào nǎo,guī lái cóng róng wèn ruò lǎo。
东家侏儒日苦饱,长者不呆真是宝。dōng jiā zhū rú rì kǔ bǎo,zhǎng zhě bù dāi zhēn shì bǎo。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

寄屠长卿

王世贞

莫以怜才少相君,提封尽跨五湖云。mò yǐ lián cái shǎo xiāng jūn,tí fēng jǐn kuà wǔ hú yún。
请看六字镌官诏,便是仙都十赉文。qǐng kàn liù zì juān guān zhào,biàn shì xiān dōu shí lài wén。

离薋园杂咏四首鴳适轩

王世贞

大鹏九万苦不足,尺鴳抢榆恒有余。dà péng jiǔ wàn kǔ bù zú,chǐ yàn qiǎng yú héng yǒu yú。
除却逍遥真际在,便应方朔羡侏儒。chú què xiāo yáo zhēn jì zài,biàn yīng fāng shuò xiàn zhū rú。

离薋园杂咏四首鴳适轩

王世贞

百挺琅玕直复斜,午熏摇入小窗纱。bǎi tǐng láng gān zhí fù xié,wǔ xūn yáo rù xiǎo chuāng shā。
偶然将作清漪看,碧浪湖头一钓艖。ǒu rán jiāng zuò qīng yī kàn,bì làng hú tóu yī diào chā。

离薋园杂咏四首鴳适轩

王世贞

九月微霜未授衣,桑榆向暖发堪晞。jiǔ yuè wēi shuāng wèi shòu yī,sāng yú xiàng nuǎn fā kān xī。
不知紫翠峰头敛,愁见栖鸦闪闪归。bù zhī zǐ cuì fēng tóu liǎn,chóu jiàn qī yā shǎn shǎn guī。

离薋园杂咏四首鴳适轩

王世贞

数拳培塿小亭前,涧壑峰峦亦宛然。shù quán péi lǒu xiǎo tíng qián,jiàn hè fēng luán yì wǎn rán。
不似壶公暂时幻,主人留结著书缘。bù shì hú gōng zàn shí huàn,zhǔ rén liú jié zhù shū yuán。

咏无住观中物四首白鹦鹉

王世贞

仙音隐隐似云和,雪色衣裳推素娥。xiān yīn yǐn yǐn shì yún hé,xuě sè yī shang tuī sù é。
生长白莲花瓣内,那能不遣诵弥陀。shēng zhǎng bái lián huā bàn nèi,nà néng bù qiǎn sòng mí tuó。

咏无住观中物四首白鹦鹉

王世贞

青田别种是胎仙,午夜清音彻九天。qīng tián bié zhǒng shì tāi xiān,wǔ yè qīng yīn chè jiǔ tiān。
我诵黄庭换凡骨,他时一点破苍烟。wǒ sòng huáng tíng huàn fán gǔ,tā shí yī diǎn pò cāng yān。

咏无住观中物四首白鹦鹉

王世贞

日长行散步庭皋,插羽佳人媚寂寥。rì zhǎng xíng sàn bù tíng gāo,chā yǔ jiā rén mèi jì liáo。
五色别成铺地锦,千铃忽起半天娇。wǔ sè bié chéng pù dì jǐn,qiān líng hū qǐ bàn tiān jiāo。

咏无住观中物四首白鹦鹉

王世贞

猩红数点媚清泠,暖藻香萍度此生。xīng hóng shù diǎn mèi qīng líng,nuǎn zǎo xiāng píng dù cǐ shēng。
莫向江湖贪广阔,近来鱼网大纵横。mò xiàng jiāng hú tān guǎng kuò,jìn lái yú wǎng dà zòng héng。

无锡陈生自樊山王邸来将梓其诗乞序姑与饭而以二绝句止之

王世贞

词客淮南气若云,莫疑山叟怯相闻。cí kè huái nán qì ruò yún,mò yí shān sǒu qiè xiāng wén。
自然鸡黍田家有,只是无名可借君。zì rán jī shǔ tián jiā yǒu,zhǐ shì wú míng kě jiè jūn。

无锡陈生自樊山王邸来将梓其诗乞序姑与饭而以二绝句止之

王世贞

平台新赋许谁贤,惟有相如赐独偏。píng tái xīn fù xǔ shuí xián,wéi yǒu xiāng rú cì dú piān。
若要上林天子问,吮毫应更十余年。ruò yào shàng lín tiān zi wèn,shǔn háo yīng gèng shí yú nián。

题画寿大参旸谷先生七十

王世贞

永嘉城外小缑山,明月长容笙鹤闲。yǒng jiā chéng wài xiǎo gōu shān,míng yuè zhǎng róng shēng hè xián。
总为旸湖泉石好,未教王子厌人间。zǒng wèi yáng hú quán shí hǎo,wèi jiào wáng zi yàn rén jiān。

题画寿大参旸谷先生七十

王世贞

千重绿嶂百重流,仙籍垂登朝籍收。qiān zhòng lǜ zhàng bǎi zhòng liú,xiān jí chuí dēng cháo jí shōu。
长见岁星瓯越部,不劳明主访羊裘。zhǎng jiàn suì xīng ōu yuè bù,bù láo míng zhǔ fǎng yáng qiú。

送林光宇文学同高吴二茂才还闽四绝句

王世贞

韩子文章日月光,当时闽海一欧阳。hán zi wén zhāng rì yuè guāng,dāng shí mǐn hǎi yī ōu yáng。
不论观察如常衮,分得三珠夜已光。bù lùn guān chá rú cháng gǔn,fēn dé sān zhū yè yǐ guāng。

送林光宇文学同高吴二茂才还闽四绝句

王世贞

吴江霜冷落枫丹,闽峤繁花正耐看。wú jiāng shuāng lěng luò fēng dān,mǐn jiào fán huā zhèng nài kàn。
识字儿曹师友意,春风桃李不成寒。shí zì ér cáo shī yǒu yì,chūn fēng táo lǐ bù chéng hán。