古诗词

昆溟歌赠楚人曾生麟兆

王世贞

我闻西有昆仑山,山高不可测,天地垂欲合。wǒ wén xī yǒu kūn lún shān,shān gāo bù kě cè,tiān dì chuí yù hé。
又闻东有大溟海,海深不可测,日月所出没。yòu wén dōng yǒu dà míng hǎi,hǎi shēn bù kě cè,rì yuè suǒ chū méi。
元始丈人窍鸿蒙,搏揣两气为两雄。yuán shǐ zhàng rén qiào hóng méng,bó chuāi liǎng qì wèi liǎng xióng。
上有玉京下三酆,真仙灵皇之所封。shàng yǒu yù jīng xià sān fēng,zhēn xiān líng huáng zhī suǒ fēng。
神鳌背负玫瑰柱,烛龙口作玻璃宫。shén áo bèi fù méi guī zhù,zhú lóng kǒu zuò bō lí gōng。
嗟嗟,丈夫乃在世间,龌龊那能言。jiē jiē,zhàng fū nǎi zài shì jiān,wò chuò nà néng yán。
我欲抗手如鸟奋笼,我欲振足如兽触藩。wǒ yù kàng shǒu rú niǎo fèn lóng,wǒ yù zhèn zú rú shòu chù fān。
飘然凌虚出紫垣,八景玉舆三素幡。piāo rán líng xū chū zǐ yuán,bā jǐng yù yú sān sù fān。
章亥为向导,造父为乘轩。zhāng hài wèi xiàng dǎo,zào fù wèi chéng xuān。
白鹄血腥岂足洗,苍虬翼在时腾翻。bái gǔ xuè xīng qǐ zú xǐ,cāng qiú yì zài shí téng fān。
焉知身所诣,但见历历千白榆,举头若可扪昆仑。yān zhī shēn suǒ yì,dàn jiàn lì lì qiān bái yú,jǔ tóu ruò kě mén kūn lún。
城何森切,光彩一何凌乱。chéng hé sēn qiè,guāng cǎi yī hé líng luàn。
时听嘈嘈声,天门漏银汉。shí tīng cáo cáo shēng,tiān mén lòu yín hàn。
玉女碧绡冠芙蓉,粲然半启含桃红。yù nǚ bì xiāo guān fú róng,càn rán bàn qǐ hán táo hóng。
为言此水既东逝,划作双带横寰中。wèi yán cǐ shuǐ jì dōng shì,huà zuò shuāng dài héng huán zhōng。
一月一书附赤鲤,但逝不返如秋蓬,咄哉恨杀扶桑公。yī yuè yī shū fù chì lǐ,dàn shì bù fǎn rú qiū péng,duō zāi hèn shā fú sāng gōng。
殷勤语王叟,掉头忽东去。yīn qín yǔ wáng sǒu,diào tóu hū dōng qù。
下见扶桑公,其居半云雾。xià jiàn fú sāng gōng,qí jū bàn yún wù。
醉我玄霞浆,三日不得语。zuì wǒ xuán xiá jiāng,sān rì bù dé yǔ。
一语一泪零,泪下如悬河。yī yǔ yī lèi líng,lèi xià rú xuán hé。
天老吝相假,遂无西逝波。tiān lǎo lìn xiāng jiǎ,suì wú xī shì bō。
扶桑公,可柰何,曷不学王叟,耿耿径寸间,挥霍宇宙若弹指。fú sāng gōng,kě nài hé,hé bù xué wáng sǒu,gěng gěng jìng cùn jiān,huī huò yǔ zhòu ruò dàn zhǐ。
五岳五拳石,四渎四杯水。wǔ yuè wǔ quán shí,sì dú sì bēi shuǐ。
道逢楚狂人,自称昆溟子。dào féng chǔ kuáng rén,zì chēng kūn míng zi。
问余何方来,又复问所以。wèn yú hé fāng lái,yòu fù wèn suǒ yǐ。
昆溟子,汝亦知南溟有鱼名曰鲲,鲲之大不知几千里。kūn míng zi,rǔ yì zhī nán míng yǒu yú míng yuē kūn,kūn zhī dà bù zhī jǐ qiān lǐ。
化为鹏,鹏之大亦不知几千里。huà wèi péng,péng zhī dà yì bù zhī jǐ qiān lǐ。
鲛宫水击白波立,羊角风抟黑云起。jiāo gōng shuǐ jī bái bō lì,yáng jiǎo fēng tuán hēi yún qǐ。
朝从南溟游,夕宿昆仑阯。cháo cóng nán míng yóu,xī sù kūn lún zhǐ。
噫吁戏,男儿变化竟如此。yī xū xì,nán ér biàn huà jìng rú cǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

寄许殿卿相国

王世贞

设醴君仍上客行,和歌予但酒人傍。shè lǐ jūn réng shàng kè xíng,hé gē yǔ dàn jiǔ rén bàng。
中原剑色寒相慕,独夜琴心惋自伤。zhōng yuán jiàn sè hán xiāng mù,dú yè qín xīn wǎn zì shāng。
赋就三春梁苑雪,书成五月蓟门霜。fù jiù sān chūn liáng yuàn xuě,shū chéng wǔ yuè jì mén shuāng。
唯馀径寸茕然在,岐路人间未可量。wéi yú jìng cùn qióng rán zài,qí lù rén jiān wèi kě liàng。

戴伯常锦衣携酒萧祠贻诗见赠未能报访聊抒此答

王世贞

萧祠丛柏迥成秋,麈尾谈天竟日留。xiāo cí cóng bǎi jiǒng chéng qiū,zhǔ wěi tán tiān jìng rì liú。
一代文章谁正始,百年樽俎见名流。yī dài wén zhāng shuí zhèng shǐ,bǎi nián zūn zǔ jiàn míng liú。
君停杜曲花间骑,我学山阴雪后舟。jūn tíng dù qū huā jiān qí,wǒ xué shān yīn xuě hòu zhōu。
不是子猷能尽兴,帝城风雨使人愁。bù shì zi yóu néng jǐn xīng,dì chéng fēng yǔ shǐ rén chóu。

答仲子见问

王世贞

窜迹空斋废蓼莪,间行孤影傍湘罗。cuàn jì kōng zhāi fèi liǎo é,jiān xíng gū yǐng bàng xiāng luó。
官同蚁穴功名浅,身比鲛人涕泪多。guān tóng yǐ xué gōng míng qiǎn,shēn bǐ jiāo rén tì lèi duō。
未死烟霞终自若,不羁天地奈予何。wèi sǐ yān xiá zhōng zì ruò,bù jī tiān dì nài yǔ hé。
十年厌听君房语,念尔今抛白玉珂。shí nián yàn tīng jūn fáng yǔ,niàn ěr jīn pāo bái yù kē。

问仲子归期

王世贞

萧然襆被出词垣,时复持螯佐酒樽。xiāo rán fú bèi chū cí yuán,shí fù chí áo zuǒ jiǔ zūn。
为问淹留沧海楫,可能供奉茂陵园。wèi wèn yān liú cāng hǎi jí,kě néng gōng fèng mào líng yuán。
畏途冠盖谁终老,清世渔樵也自尊。wèi tú guān gài shuí zhōng lǎo,qīng shì yú qiáo yě zì zūn。
何限吴山秋后色,好凭双屐过阊门。hé xiàn wú shān qiū hòu sè,hǎo píng shuāng jī guò chāng mén。

伏承御史院王大夫再损肴醴之贶聊抒短句情见乎辞

王世贞

蓟苑花飞奈客何,蒯缑无恙始成歌。jì yuàn huā fēi nài kè hé,kuǎi gōu wú yàng shǐ chéng gē。
恩深越石知难报,饷愧山涛得已多。ēn shēn yuè shí zhī nán bào,xiǎng kuì shān tāo dé yǐ duō。
钟动不将僧饭乞,樽开渐有酒人过。zhōng dòng bù jiāng sēng fàn qǐ,zūn kāi jiàn yǒu jiǔ rén guò。
青云岂少高阳侣,回首那能问薜萝。qīng yún qǐ shǎo gāo yáng lǚ,huí shǒu nà néng wèn bì luó。

醉中赠山上人

王世贞

已觅苾刍为酒客,还依兰若筑糟丘。yǐ mì bì chú wèi jiǔ kè,hái yī lán ruò zhù zāo qiū。
青山看罢无他事,黄卷抛来且自由。qīng shān kàn bà wú tā shì,huáng juǎn pāo lái qiě zì yóu。
六欲界中须让醉,四禅天上始宽愁。liù yù jiè zhōng xū ràng zuì,sì chán tiān shàng shǐ kuān chóu。
狂夫偶作狂颠语,不道生公石点头。kuáng fū ǒu zuò kuáng diān yǔ,bù dào shēng gōng shí diǎn tóu。

午卧

王世贞

亭午疏林黄鸟声,此身虽卧梦还惊。tíng wǔ shū lín huáng niǎo shēng,cǐ shēn suī wò mèng hái jīng。
才名未了浮生事,踪迹空关异代情。cái míng wèi le fú shēng shì,zōng jì kōng guān yì dài qíng。
天阔冥鸿双倦色,途穷老骥一悲鸣。tiān kuò míng hóng shuāng juàn sè,tú qióng lǎo jì yī bēi míng。
艖符拟趁江梅水,可待莼鲈唤步兵。chā fú nǐ chèn jiāng méi shuǐ,kě dài chún lú huàn bù bīng。

赠临淮李小侯

王世贞

谁是平阳第一勋,五陵裘马尽输君。shuí shì píng yáng dì yī xūn,wǔ líng qiú mǎ jǐn shū jūn。
雕弧甲夜弯秦月,彩笔商秋犯楚云。diāo hú jiǎ yè wān qín yuè,cǎi bǐ shāng qiū fàn chǔ yún。
乐府争传都尉句,孤儿别属子侯军。lè fǔ zhēng chuán dōu wèi jù,gū ér bié shǔ zi hóu jūn。
他年自扫燕然石,不待班生为勒文。tā nián zì sǎo yàn rán shí,bù dài bān shēng wèi lēi wén。

题半华山房

王世贞

端合图君丘壑间,能从郭内买青山。duān hé tú jūn qiū hè jiān,néng cóng guō nèi mǎi qīng shān。
峰阴欲借莲花掌,海色疑分玉女鬟。fēng yīn yù jiè lián huā zhǎng,hǎi sè yí fēn yù nǚ huán。
倚槛浮云生浩溔,当阶明月写潺湲。yǐ kǎn fú yún shēng hào yǎo,dāng jiē míng yuè xiě chán yuán。
相看但少求羊过,不为藤萝易掩关。xiāng kàn dàn shǎo qiú yáng guò,bù wèi téng luó yì yǎn guān。

陈司理公与余有国士之知二纪馀矣其犹子太史君会于蓟门始成此寄

王世贞

曾沾拂拭与群髦,回首垂髫已二毛。céng zhān fú shì yǔ qún máo,huí shǒu chuí tiáo yǐ èr máo。
斗色旧为雷焕剑,风尘今愧吕虔刀。dòu sè jiù wèi léi huàn jiàn,fēng chén jīn kuì lǚ qián dāo。
峰过衡岳鸿偏晚,水入湘江鲤更劳。fēng guò héng yuè hóng piān wǎn,shuǐ rù xiāng jiāng lǐ gèng láo。
不待蓟门逢玉树,久知贤叔似山涛。bù dài jì mén féng yù shù,jiǔ zhī xián shū shì shān tāo。

陈司理公与余有国士之知二纪馀矣其犹子太史君会于蓟门始成此寄

王世贞

病懒青山意自如,颇惭文似负吹嘘。bìng lǎn qīng shān yì zì rú,pǒ cán wén shì fù chuī xū。
无论孺子曾悬榻,犹忆中郎旧授书。wú lùn rú zi céng xuán tà,yóu yì zhōng láng jiù shòu shū。
茂苑棠成初惜荫,武陵花发不通渔。mào yuàn táng chéng chū xī yīn,wǔ líng huā fā bù tōng yú。
吴歌敢作阳春拟,只是酬恩一寸馀。wú gē gǎn zuò yáng chūn nǐ,zhǐ shì chóu ēn yī cùn yú。

倪舍人八十有三矣犹能跨马见访招提赠以佳句第用赐环为慰差非鄙怀聊抒奉答

王世贞

紫薇舍人冰玉姿,跃马看山犹未衰。zǐ wēi shě rén bīng yù zī,yuè mǎ kàn shān yóu wèi shuāi。
生平颇诧和郢句,此日见为招湘辞。shēng píng pǒ chà hé yǐng jù,cǐ rì jiàn wèi zhāo xiāng cí。
世才沾沾足自喜,余发种种奚能为。shì cái zhān zhān zú zì xǐ,yú fā zhǒng zhǒng xī néng wèi。
明年物色五湖畔,却挂羊裘君始知。míng nián wù sè wǔ hú pàn,què guà yáng qiú jūn shǐ zhī。

赠封君雷翁

王世贞

新压乌纱鬓未皤,不烦清醴自成酡。xīn yā wū shā bìn wèi pó,bù fán qīng lǐ zì chéng tuó。
匣中霜是丰城旧,架上芸抽酉穴多。xiá zhōng shuāng shì fēng chéng jiù,jià shàng yún chōu yǒu xué duō。
草罢玄亭长自掩,花时篮舆故人过。cǎo bà xuán tíng zhǎng zì yǎn,huā shí lán yú gù rén guò。
如闻圣主临雍日,鸠杖来扶白玉珂。rú wén shèng zhǔ lín yōng rì,jiū zhàng lái fú bái yù kē。

同舍弟敬美真上人游大佛寺遇雨作

王世贞

飞鹫岧峣傍紫冥,坐来烦暑入清泠。fēi jiù tiáo yáo bàng zǐ míng,zuò lái fán shǔ rù qīng líng。
千山忽掩风云碧,双眼偏留薜荔青。qiān shān hū yǎn fēng yún bì,shuāng yǎn piān liú bì lì qīng。
檐鸽过雷时自堕,钵龙旋雨暗闻腥。yán gē guò léi shí zì duò,bō lóng xuán yǔ àn wén xīng。
深杯但至毋论数,慧远于今也不醒。shēn bēi dàn zhì wú lùn shù,huì yuǎn yú jīn yě bù xǐng。

贻王百榖

王世贞

王郎风调好谁伦,手裂军繻再入秦。wáng láng fēng diào hǎo shuí lún,shǒu liè jūn xū zài rù qín。
雅有暮云横碣石,绝怜春色散平津。yǎ yǒu mù yún héng jié shí,jué lián chūn sè sàn píng jīn。
弦中白雪寒相语,镜里清霜晓自新。xián zhōng bái xuě hán xiāng yǔ,jìng lǐ qīng shuāng xiǎo zì xīn。
我欲东归君且住,岂无能诵子虚人。wǒ yù dōng guī jūn qiě zhù,qǐ wú néng sòng zi xū rén。