古诗词

昆溟歌赠楚人曾生麟兆

王世贞

我闻西有昆仑山,山高不可测,天地垂欲合。wǒ wén xī yǒu kūn lún shān,shān gāo bù kě cè,tiān dì chuí yù hé。
又闻东有大溟海,海深不可测,日月所出没。yòu wén dōng yǒu dà míng hǎi,hǎi shēn bù kě cè,rì yuè suǒ chū méi。
元始丈人窍鸿蒙,搏揣两气为两雄。yuán shǐ zhàng rén qiào hóng méng,bó chuāi liǎng qì wèi liǎng xióng。
上有玉京下三酆,真仙灵皇之所封。shàng yǒu yù jīng xià sān fēng,zhēn xiān líng huáng zhī suǒ fēng。
神鳌背负玫瑰柱,烛龙口作玻璃宫。shén áo bèi fù méi guī zhù,zhú lóng kǒu zuò bō lí gōng。
嗟嗟,丈夫乃在世间,龌龊那能言。jiē jiē,zhàng fū nǎi zài shì jiān,wò chuò nà néng yán。
我欲抗手如鸟奋笼,我欲振足如兽触藩。wǒ yù kàng shǒu rú niǎo fèn lóng,wǒ yù zhèn zú rú shòu chù fān。
飘然凌虚出紫垣,八景玉舆三素幡。piāo rán líng xū chū zǐ yuán,bā jǐng yù yú sān sù fān。
章亥为向导,造父为乘轩。zhāng hài wèi xiàng dǎo,zào fù wèi chéng xuān。
白鹄血腥岂足洗,苍虬翼在时腾翻。bái gǔ xuè xīng qǐ zú xǐ,cāng qiú yì zài shí téng fān。
焉知身所诣,但见历历千白榆,举头若可扪昆仑。yān zhī shēn suǒ yì,dàn jiàn lì lì qiān bái yú,jǔ tóu ruò kě mén kūn lún。
城何森切,光彩一何凌乱。chéng hé sēn qiè,guāng cǎi yī hé líng luàn。
时听嘈嘈声,天门漏银汉。shí tīng cáo cáo shēng,tiān mén lòu yín hàn。
玉女碧绡冠芙蓉,粲然半启含桃红。yù nǚ bì xiāo guān fú róng,càn rán bàn qǐ hán táo hóng。
为言此水既东逝,划作双带横寰中。wèi yán cǐ shuǐ jì dōng shì,huà zuò shuāng dài héng huán zhōng。
一月一书附赤鲤,但逝不返如秋蓬,咄哉恨杀扶桑公。yī yuè yī shū fù chì lǐ,dàn shì bù fǎn rú qiū péng,duō zāi hèn shā fú sāng gōng。
殷勤语王叟,掉头忽东去。yīn qín yǔ wáng sǒu,diào tóu hū dōng qù。
下见扶桑公,其居半云雾。xià jiàn fú sāng gōng,qí jū bàn yún wù。
醉我玄霞浆,三日不得语。zuì wǒ xuán xiá jiāng,sān rì bù dé yǔ。
一语一泪零,泪下如悬河。yī yǔ yī lèi líng,lèi xià rú xuán hé。
天老吝相假,遂无西逝波。tiān lǎo lìn xiāng jiǎ,suì wú xī shì bō。
扶桑公,可柰何,曷不学王叟,耿耿径寸间,挥霍宇宙若弹指。fú sāng gōng,kě nài hé,hé bù xué wáng sǒu,gěng gěng jìng cùn jiān,huī huò yǔ zhòu ruò dàn zhǐ。
五岳五拳石,四渎四杯水。wǔ yuè wǔ quán shí,sì dú sì bēi shuǐ。
道逢楚狂人,自称昆溟子。dào féng chǔ kuáng rén,zì chēng kūn míng zi。
问余何方来,又复问所以。wèn yú hé fāng lái,yòu fù wèn suǒ yǐ。
昆溟子,汝亦知南溟有鱼名曰鲲,鲲之大不知几千里。kūn míng zi,rǔ yì zhī nán míng yǒu yú míng yuē kūn,kūn zhī dà bù zhī jǐ qiān lǐ。
化为鹏,鹏之大亦不知几千里。huà wèi péng,péng zhī dà yì bù zhī jǐ qiān lǐ。
鲛宫水击白波立,羊角风抟黑云起。jiāo gōng shuǐ jī bái bō lì,yáng jiǎo fēng tuán hēi yún qǐ。
朝从南溟游,夕宿昆仑阯。cháo cóng nán míng yóu,xī sù kūn lún zhǐ。
噫吁戏,男儿变化竟如此。yī xū xì,nán ér biàn huà jìng rú cǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

早过长信报平安,晚向昭阳效合欢。zǎo guò zhǎng xìn bào píng ān,wǎn xiàng zhāo yáng xiào hé huān。
天上只夸频送喜,不知双翅落金丸。tiān shàng zhǐ kuā pín sòng xǐ,bù zhī shuāng chì luò jīn wán。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

络纬唤织朝从暮,布谷催耕雨复晴。luò wěi huàn zhī cháo cóng mù,bù gǔ cuī gēng yǔ fù qíng。
汝道不如归去好,可将耕织了平生。rǔ dào bù rú guī qù hǎo,kě jiāng gēng zhī le píng shēng。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

引吭长鸣动九霄,丹砂冠顶白云翘。yǐn kēng zhǎng míng dòng jiǔ xiāo,dān shā guān dǐng bái yún qiào。
自从名唤仙禽后,鳅鳝吞声恨不消。zì cóng míng huàn xiān qín hòu,qiū shàn tūn shēng hèn bù xiāo。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

严霜种种映颠毛,莫更嫌人赋老饕。yán shuāng zhǒng zhǒng yìng diān máo,mò gèng xián rén fù lǎo tāo。
处处珍苞浑欲尽,可辞罗网入蓬蒿。chù chù zhēn bāo hún yù jǐn,kě cí luó wǎng rù péng hāo。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

西山罝网弥天去,北极苍鹰掠地来。xī shān jū wǎng mí tiān qù,běi jí cāng yīng lüè dì lái。
日夜怨啼行不得,雄心一片已成灰。rì yè yuàn tí xíng bù dé,xióng xīn yī piàn yǐ chéng huī。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

曾逐东风入紫微,晚抛江海滞乌衣。céng zhú dōng fēng rù zǐ wēi,wǎn pāo jiāng hǎi zhì wū yī。
空夸万里封侯颔,还傍人家门户飞。kōng kuā wàn lǐ fēng hóu hàn,hái bàng rén jiā mén hù fēi。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

偶听春声墙外枝,雕笼惆怅立多时。ǒu tīng chūn shēng qiáng wài zhī,diāo lóng chóu chàng lì duō shí。
分明细语传鹦鹉,总为聪明欲怨谁。fēn míng xì yǔ chuán yīng wǔ,zǒng wèi cōng míng yù yuàn shuí。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

空林长日自敲訇,一扫千章蠹尽清。kōng lín zhǎng rì zì qiāo hōng,yī sǎo qiān zhāng dù jǐn qīng。
闻道柏台乌更好,不知何事但吞声。wén dào bǎi tái wū gèng hǎo,bù zhī hé shì dàn tūn shēng。

松法师示微疾须陈米作粥侑以小诗

王世贞

自是庵罗树下身,现将微疾欲明真。zì shì ān luó shù xià shēn,xiàn jiāng wēi jí yù míng zhēn。
莫疑香积盂中米,居士原来有胜因。mò yí xiāng jī yú zhōng mǐ,jū shì yuán lái yǒu shèng yīn。

送张州守归蜀

王世贞

攀辕泪洒大河干,把酒毋歌蜀道难。pān yuán lèi sǎ dà hé gàn,bǎ jiǔ wú gē shǔ dào nán。
倘遇贤兄京兆问,秋霜不改惠文冠。tǎng yù xián xiōng jīng zhào wèn,qiū shuāng bù gǎi huì wén guān。

送张州守归蜀

王世贞

五马春风鬓尚玄,忽闻平子赋归田。wǔ mǎ chūn fēng bìn shàng xuán,hū wén píng zi fù guī tián。
吴江岂是无驯雉,子午山头响杜鹃。wú jiāng qǐ shì wú xùn zhì,zi wǔ shān tóu xiǎng dù juān。

送张州守归蜀

王世贞

挂冠归去一身轻,瑶草华阳洞里耕。guà guān guī qù yī shēn qīng,yáo cǎo huá yáng dòng lǐ gēng。
仙令只今多少在,丹成凫鹤自来迎。xiān lìng zhǐ jīn duō shǎo zài,dān chéng fú hè zì lái yíng。

送张州守归蜀

王世贞

万里桥下水连天,桥系东吴万里船。wàn lǐ qiáo xià shuǐ lián tiān,qiáo xì dōng wú wàn lǐ chuán。
应有旧时松菊在,不妨杯酒傲霜天。yīng yǒu jiù shí sōng jú zài,bù fáng bēi jiǔ ào shuāng tiān。

郡城方戒严晓上人以疑被杖下狱作此慰之

王世贞

岂有沙门蓄四兵,空将四大施黄荆。qǐ yǒu shā mén xù sì bīng,kōng jiāng sì dà shī huáng jīng。
还他业后无馀事,身在四禅天下行。hái tā yè hòu wú yú shì,shēn zài sì chán tiān xià xíng。

寄明卿邵武四绝

王世贞

樵岚山头云欲飞,家家竹马樵川矶。qiáo lán shān tóu yún yù fēi,jiā jiā zhú mǎ qiáo chuān jī。
为道新年多气色,樵阳太守拜恩归。wèi dào xīn nián duō qì sè,qiáo yáng tài shǒu bài ēn guī。