古诗词

昆溟歌赠楚人曾生麟兆

王世贞

我闻西有昆仑山,山高不可测,天地垂欲合。wǒ wén xī yǒu kūn lún shān,shān gāo bù kě cè,tiān dì chuí yù hé。
又闻东有大溟海,海深不可测,日月所出没。yòu wén dōng yǒu dà míng hǎi,hǎi shēn bù kě cè,rì yuè suǒ chū méi。
元始丈人窍鸿蒙,搏揣两气为两雄。yuán shǐ zhàng rén qiào hóng méng,bó chuāi liǎng qì wèi liǎng xióng。
上有玉京下三酆,真仙灵皇之所封。shàng yǒu yù jīng xià sān fēng,zhēn xiān líng huáng zhī suǒ fēng。
神鳌背负玫瑰柱,烛龙口作玻璃宫。shén áo bèi fù méi guī zhù,zhú lóng kǒu zuò bō lí gōng。
嗟嗟,丈夫乃在世间,龌龊那能言。jiē jiē,zhàng fū nǎi zài shì jiān,wò chuò nà néng yán。
我欲抗手如鸟奋笼,我欲振足如兽触藩。wǒ yù kàng shǒu rú niǎo fèn lóng,wǒ yù zhèn zú rú shòu chù fān。
飘然凌虚出紫垣,八景玉舆三素幡。piāo rán líng xū chū zǐ yuán,bā jǐng yù yú sān sù fān。
章亥为向导,造父为乘轩。zhāng hài wèi xiàng dǎo,zào fù wèi chéng xuān。
白鹄血腥岂足洗,苍虬翼在时腾翻。bái gǔ xuè xīng qǐ zú xǐ,cāng qiú yì zài shí téng fān。
焉知身所诣,但见历历千白榆,举头若可扪昆仑。yān zhī shēn suǒ yì,dàn jiàn lì lì qiān bái yú,jǔ tóu ruò kě mén kūn lún。
城何森切,光彩一何凌乱。chéng hé sēn qiè,guāng cǎi yī hé líng luàn。
时听嘈嘈声,天门漏银汉。shí tīng cáo cáo shēng,tiān mén lòu yín hàn。
玉女碧绡冠芙蓉,粲然半启含桃红。yù nǚ bì xiāo guān fú róng,càn rán bàn qǐ hán táo hóng。
为言此水既东逝,划作双带横寰中。wèi yán cǐ shuǐ jì dōng shì,huà zuò shuāng dài héng huán zhōng。
一月一书附赤鲤,但逝不返如秋蓬,咄哉恨杀扶桑公。yī yuè yī shū fù chì lǐ,dàn shì bù fǎn rú qiū péng,duō zāi hèn shā fú sāng gōng。
殷勤语王叟,掉头忽东去。yīn qín yǔ wáng sǒu,diào tóu hū dōng qù。
下见扶桑公,其居半云雾。xià jiàn fú sāng gōng,qí jū bàn yún wù。
醉我玄霞浆,三日不得语。zuì wǒ xuán xiá jiāng,sān rì bù dé yǔ。
一语一泪零,泪下如悬河。yī yǔ yī lèi líng,lèi xià rú xuán hé。
天老吝相假,遂无西逝波。tiān lǎo lìn xiāng jiǎ,suì wú xī shì bō。
扶桑公,可柰何,曷不学王叟,耿耿径寸间,挥霍宇宙若弹指。fú sāng gōng,kě nài hé,hé bù xué wáng sǒu,gěng gěng jìng cùn jiān,huī huò yǔ zhòu ruò dàn zhǐ。
五岳五拳石,四渎四杯水。wǔ yuè wǔ quán shí,sì dú sì bēi shuǐ。
道逢楚狂人,自称昆溟子。dào féng chǔ kuáng rén,zì chēng kūn míng zi。
问余何方来,又复问所以。wèn yú hé fāng lái,yòu fù wèn suǒ yǐ。
昆溟子,汝亦知南溟有鱼名曰鲲,鲲之大不知几千里。kūn míng zi,rǔ yì zhī nán míng yǒu yú míng yuē kūn,kūn zhī dà bù zhī jǐ qiān lǐ。
化为鹏,鹏之大亦不知几千里。huà wèi péng,péng zhī dà yì bù zhī jǐ qiān lǐ。
鲛宫水击白波立,羊角风抟黑云起。jiāo gōng shuǐ jī bái bō lì,yáng jiǎo fēng tuán hēi yún qǐ。
朝从南溟游,夕宿昆仑阯。cháo cóng nán míng yóu,xī sù kūn lún zhǐ。
噫吁戏,男儿变化竟如此。yī xū xì,nán ér biàn huà jìng rú cǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

答王叔承

王世贞

不为拈花也破颜,史多天上尽宽闲。bù wèi niān huā yě pò yán,shǐ duō tiān shàng jǐn kuān xián。
隐囊一撮无劳问,中有须弥七宝山。yǐn náng yī cuō wú láo wèn,zhōng yǒu xū mí qī bǎo shān。

题文待诏玄墓四景

王世贞

虎山桥畔月如银,桃花梅花相代新。hǔ shān qiáo pàn yuè rú yín,táo huā méi huā xiāng dài xīn。
不须指点增惆怅,身是当年画里人。bù xū zhǐ diǎn zēng chóu chàng,shēn shì dāng nián huà lǐ rén。

题文待诏玄墓四景

王世贞

郁口坟前路欲迷,桃花骄杀武陵溪。yù kǒu fén qián lù yù mí,táo huā jiāo shā wǔ líng xī。
楼头一种看山眼,不见花残衬马蹄。lóu tóu yī zhǒng kàn shān yǎn,bù jiàn huā cán chèn mǎ tí。

题文待诏玄墓四景

王世贞

孤峰远插白云间,秀竹长松相对闲。gū fēng yuǎn chā bái yún jiān,xiù zhú zhǎng sōng xiāng duì xián。
听得菱歌人欲近,不知犹隔法华山。tīng dé líng gē rén yù jìn,bù zhī yóu gé fǎ huá shān。

题文待诏玄墓四景

王世贞

古塔垂倾老树奇,雾残云泄转多姿。gǔ tǎ chuí qīng lǎo shù qí,wù cán yún xiè zhuǎn duō zī。
而今始悟寒林色,大是丹青未竟时。ér jīn shǐ wù hán lín sè,dà shì dān qīng wèi jìng shí。

和韵题扇头梅花

王世贞

铜坑万树玉横斜,月洗烟笼领岁华。tóng kēng wàn shù yù héng xié,yuè xǐ yān lóng lǐng suì huá。
棹过酒船无好句,至今犹自负梅花。zhào guò jiǔ chuán wú hǎo jù,zhì jīn yóu zì fù méi huā。

徐孟章索诗为赠走笔得三绝句

王世贞

奚囊恰可诗千首,拄杖时须酒一壶。xī náng qià kě shī qiān shǒu,zhǔ zhàng shí xū jiǔ yī hú。
醉后能轻田太尉,归时那怕李金吾。zuì hòu néng qīng tián tài wèi,guī shí nà pà lǐ jīn wú。

徐孟章索诗为赠走笔得三绝句

王世贞

从令处士题鹦鹉,所少文君典鹔鹴。cóng lìng chù shì tí yīng wǔ,suǒ shǎo wén jūn diǎn sù shuāng。
指口大堪容卷白,转喉何必寘雌黄。zhǐ kǒu dà kān róng juǎn bái,zhuǎn hóu hé bì zhì cí huáng。

徐孟章索诗为赠走笔得三绝句

王世贞

自言身世两难容,削发从归南北宗。zì yán shēn shì liǎng nán róng,xuē fā cóng guī nán běi zōng。
不见高僧名慧地,还缘旧业有雕龙。bù jiàn gāo sēng míng huì dì,hái yuán jiù yè yǒu diāo lóng。

徐生号云樵而以叶子雪樵书为介走笔戏成一绝句

王世贞

从夸范釜未生鱼,其奈劳薪桂不如。cóng kuā fàn fǔ wèi shēng yú,qí nài láo xīn guì bù rú。
笑杀山人山计拙,云樵将至雪樵书。xiào shā shān rén shān jì zhuō,yún qiáo jiāng zhì xuě qiáo shū。

顾母张孺人六十

王世贞

曾参补衮扶红日,尚忆移衾赋小星。céng cān bǔ gǔn fú hóng rì,shàng yì yí qīn fù xiǎo xīng。
四十年来丞相柏,一枝留向北堂青。sì shí nián lái chéng xiāng bǎi,yī zhī liú xiàng běi táng qīng。

送张子新之兰溪

王世贞

棹过钱塘莫厌迟,千峰倒翠插涟漪。zhào guò qián táng mò yàn chí,qiān fēng dào cuì chā lián yī。
居人已晓弹琴事,茂宰能歌解愠辞。jū rén yǐ xiǎo dàn qín shì,mào zǎi néng gē jiě yùn cí。

送张子新之兰溪

王世贞

桐君南部尽仙官,叱石为羊也不难。tóng jūn nán bù jǐn xiān guān,chì shí wèi yáng yě bù nán。
凫舄一双须好在,金华旧省是长安。fú xì yī shuāng xū hǎo zài,jīn huá jiù shěng shì zhǎng ān。

陆无从茂才自扬州来乞文以赠歙人吴惟登得三绝句与之生高于诗与欧博士桢伯为广陵社

王世贞

金徽玉轸拂尘开,流水高山信指裁。jīn huī yù zhěn fú chén kāi,liú shuǐ gāo shān xìn zhǐ cái。
忽讶新声移入散,坐中人自广陵来。hū yà xīn shēng yí rù sàn,zuò zhōng rén zì guǎng líng lái。

陆无从茂才自扬州来乞文以赠歙人吴惟登得三绝句与之生高于诗与欧博士桢伯为广陵社

王世贞

维扬词客尽英髦,得句争夸白雪高。wéi yáng cí kè jǐn yīng máo,dé jù zhēng kuā bái xuě gāo。
一自社中枚叟去,何人八月赋观涛。yī zì shè zhōng méi sǒu qù,hé rén bā yuè fù guān tāo。