古诗词

昆溟歌赠楚人曾生麟兆

王世贞

我闻西有昆仑山,山高不可测,天地垂欲合。wǒ wén xī yǒu kūn lún shān,shān gāo bù kě cè,tiān dì chuí yù hé。
又闻东有大溟海,海深不可测,日月所出没。yòu wén dōng yǒu dà míng hǎi,hǎi shēn bù kě cè,rì yuè suǒ chū méi。
元始丈人窍鸿蒙,搏揣两气为两雄。yuán shǐ zhàng rén qiào hóng méng,bó chuāi liǎng qì wèi liǎng xióng。
上有玉京下三酆,真仙灵皇之所封。shàng yǒu yù jīng xià sān fēng,zhēn xiān líng huáng zhī suǒ fēng。
神鳌背负玫瑰柱,烛龙口作玻璃宫。shén áo bèi fù méi guī zhù,zhú lóng kǒu zuò bō lí gōng。
嗟嗟,丈夫乃在世间,龌龊那能言。jiē jiē,zhàng fū nǎi zài shì jiān,wò chuò nà néng yán。
我欲抗手如鸟奋笼,我欲振足如兽触藩。wǒ yù kàng shǒu rú niǎo fèn lóng,wǒ yù zhèn zú rú shòu chù fān。
飘然凌虚出紫垣,八景玉舆三素幡。piāo rán líng xū chū zǐ yuán,bā jǐng yù yú sān sù fān。
章亥为向导,造父为乘轩。zhāng hài wèi xiàng dǎo,zào fù wèi chéng xuān。
白鹄血腥岂足洗,苍虬翼在时腾翻。bái gǔ xuè xīng qǐ zú xǐ,cāng qiú yì zài shí téng fān。
焉知身所诣,但见历历千白榆,举头若可扪昆仑。yān zhī shēn suǒ yì,dàn jiàn lì lì qiān bái yú,jǔ tóu ruò kě mén kūn lún。
城何森切,光彩一何凌乱。chéng hé sēn qiè,guāng cǎi yī hé líng luàn。
时听嘈嘈声,天门漏银汉。shí tīng cáo cáo shēng,tiān mén lòu yín hàn。
玉女碧绡冠芙蓉,粲然半启含桃红。yù nǚ bì xiāo guān fú róng,càn rán bàn qǐ hán táo hóng。
为言此水既东逝,划作双带横寰中。wèi yán cǐ shuǐ jì dōng shì,huà zuò shuāng dài héng huán zhōng。
一月一书附赤鲤,但逝不返如秋蓬,咄哉恨杀扶桑公。yī yuè yī shū fù chì lǐ,dàn shì bù fǎn rú qiū péng,duō zāi hèn shā fú sāng gōng。
殷勤语王叟,掉头忽东去。yīn qín yǔ wáng sǒu,diào tóu hū dōng qù。
下见扶桑公,其居半云雾。xià jiàn fú sāng gōng,qí jū bàn yún wù。
醉我玄霞浆,三日不得语。zuì wǒ xuán xiá jiāng,sān rì bù dé yǔ。
一语一泪零,泪下如悬河。yī yǔ yī lèi líng,lèi xià rú xuán hé。
天老吝相假,遂无西逝波。tiān lǎo lìn xiāng jiǎ,suì wú xī shì bō。
扶桑公,可柰何,曷不学王叟,耿耿径寸间,挥霍宇宙若弹指。fú sāng gōng,kě nài hé,hé bù xué wáng sǒu,gěng gěng jìng cùn jiān,huī huò yǔ zhòu ruò dàn zhǐ。
五岳五拳石,四渎四杯水。wǔ yuè wǔ quán shí,sì dú sì bēi shuǐ。
道逢楚狂人,自称昆溟子。dào féng chǔ kuáng rén,zì chēng kūn míng zi。
问余何方来,又复问所以。wèn yú hé fāng lái,yòu fù wèn suǒ yǐ。
昆溟子,汝亦知南溟有鱼名曰鲲,鲲之大不知几千里。kūn míng zi,rǔ yì zhī nán míng yǒu yú míng yuē kūn,kūn zhī dà bù zhī jǐ qiān lǐ。
化为鹏,鹏之大亦不知几千里。huà wèi péng,péng zhī dà yì bù zhī jǐ qiān lǐ。
鲛宫水击白波立,羊角风抟黑云起。jiāo gōng shuǐ jī bái bō lì,yáng jiǎo fēng tuán hēi yún qǐ。
朝从南溟游,夕宿昆仑阯。cháo cóng nán míng yóu,xī sù kūn lún zhǐ。
噫吁戏,男儿变化竟如此。yī xū xì,nán ér biàn huà jìng rú cǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

送喻隐云先生归常德

王世贞

清微大赤天,往往多阙职。qīng wēi dà chì tiān,wǎng wǎng duō quē zhí。
欲铸人间人,去充蕊珠伯。yù zhù rén jiān rén,qù chōng ruǐ zhū bó。
昙师诞先登,余乃甘旧谪。tán shī dàn xiān dēng,yú nǎi gān jiù zhé。
七载犹滞淫,三环同弃掷。qī zài yóu zhì yín,sān huán tóng qì zhì。
幸逢喻少君,喜气满大宅。xìng féng yù shǎo jūn,xǐ qì mǎn dà zhái。
银海湛澄波,玉池漱灵液。yín hǎi zhàn chéng bō,yù chí shù líng yè。
倾盖若古欢,披襟庆新得。qīng gài ruò gǔ huān,pī jīn qìng xīn dé。
自云少无赖,陆博恣酒色。zì yún shǎo wú lài,lù bó zì jiǔ sè。
行尸鲜生望,立骨怆期迫。xíng shī xiān shēng wàng,lì gǔ chuàng qī pò。
偶从衡岳归,乍迷襄城迹。ǒu cóng héng yuè guī,zhà mí xiāng chéng jì。
道逢二仙长,不饮亦不食。dào féng èr xiān zhǎng,bù yǐn yì bù shí。
揖我雾露中,栖我石崖侧。yī wǒ wù lù zhōng,qī wǒ shí yá cè。
蹲鸱喂我饥,苍藓分我席。dūn chī wèi wǒ jī,cāng xiǎn fēn wǒ xí。
夜分仍见怜,软语相慰藉。yè fēn réng jiàn lián,ruǎn yǔ xiāng wèi jí。
玄牝岂异门,谷神有真的。xuán pìn qǐ yì mén,gǔ shén yǒu zhēn de。
一气皎指南,众星皆拱北。yī qì jiǎo zhǐ nán,zhòng xīng jiē gǒng běi。
始若晋阳甲,祛除靖肘腋。shǐ ruò jìn yáng jiǎ,qū chú jìng zhǒu yè。
继如时雨师,九有咸荡涤。jì rú shí yǔ shī,jiǔ yǒu xián dàng dí。
铁鼓以次开,金轮长不息。tiě gǔ yǐ cì kāi,jīn lún zhǎng bù xī。
坎离本天媾,任督宁二脉。kǎn lí běn tiān gòu,rèn dū níng èr mài。
九宫渐充盈,百体各轻适。jiǔ gōng jiàn chōng yíng,bǎi tǐ gè qīng shì。
何必守庚申,然后蠲死籍。hé bì shǒu gēng shēn,rán hòu juān sǐ jí。
余意了不疑,三宿而自获。yú yì le bù yí,sān sù ér zì huò。
方欣顺风拜,忽杳凌空舄。fāng xīn shùn fēng bài,hū yǎo líng kōng xì。
邂逅成暌违,仓皇悸心魄。xiè hòu chéng kuí wéi,cāng huáng jì xīn pò。
叶叶云四起,亭亭鹤一只。yè yè yún sì qǐ,tíng tíng hè yī zhǐ。
宛宛武陵红,迢迢洞庭碧。wǎn wǎn wǔ líng hóng,tiáo tiáo dòng tíng bì。
君担日月行,遗余天地塞。jūn dān rì yuè xíng,yí yú tiān dì sāi。
前因已小露,后果莫轻悉。qián yīn yǐ xiǎo lù,hòu guǒ mò qīng xī。
大道故不私,元机帝深惜。dà dào gù bù sī,yuán jī dì shēn xī。

柏溪翁写竹妙得彭城墨派而不轻为人作以故传世颇鲜此纸仅以数枝寓意耳而姿态溢出乃子尚书公刻之石摹本示余不胜仰止敬题于后

王世贞

子猷爱此君,不能一传神。zi yóu ài cǐ jūn,bù néng yī chuán shén。
谁为传神者,峭茜得其真。shuí wèi chuán shén zhě,qiào qiàn dé qí zhēn。
前有文湖州,后有王舍人。qián yǒu wén hú zhōu,hòu yǒu wáng shě rén。
沈翁天机活,不借丹青色。shěn wēng tiān jī huó,bù jiè dān qīng sè。
尽吸淇澳秋,缩入文园墨。jǐn xī qí ào qiū,suō rù wén yuán mò。
披梢凤尾振,写箨龙鳞坼。pī shāo fèng wěi zhèn,xiě tuò lóng lín chè。
兴来两三枝,势若一万尺。xīng lái liǎng sān zhī,shì ruò yī wàn chǐ。
翁乘葛溪杖,转叩湘君宅。wēng chéng gé xī zhàng,zhuǎn kòu xiāng jūn zhái。
零落吉光裘,片羽千金直。líng luò jí guāng qiú,piàn yǔ qiān jīn zhí。
幸有凤沼儿,摹之于乐石。xìng yǒu fèng zhǎo ér,mó zhī yú lè shí。
石能使竹寿,竹能救石顽。shí néng shǐ zhú shòu,zhú néng jiù shí wán。
遂令风云气,长留天地间。suì lìng fēng yún qì,zhǎng liú tiān dì jiān。
羹墙莫深慕,徒益泪痕斑。gēng qiáng mò shēn mù,tú yì lèi hén bān。

挽七十六翁少和盛先生古体一章

王世贞

秦人刺扁生,曹公僇华氏。qín rén cì biǎn shēng,cáo gōng lù huá shì。
念非遘凶残,此曹会不死。niàn fēi gòu xiōng cán,cǐ cáo huì bù sǐ。
盛翁擅秘方,且复精名理。shèng wēng shàn mì fāng,qiě fù jīng míng lǐ。
肘有青囊书,舌余上池水。zhǒu yǒu qīng náng shū,shé yú shàng chí shuǐ。
出奇不为恒,所治人立起。chū qí bù wèi héng,suǒ zhì rén lì qǐ。
手诊贫儿腕,巷停富客轨。shǒu zhěn pín ér wàn,xiàng tíng fù kè guǐ。
义声冠当时,颠癖亦尔尔。yì shēng guān dāng shí,diān pǐ yì ěr ěr。
昨岁冬仲朔,冲寒过吾里。zuó suì dōng zhòng shuò,chōng hán guò wú lǐ。
宗戚若而辈,赖翁锡余齿。zōng qī ruò ér bèi,lài wēng xī yú chǐ。
华筵簇高张,郑声奏绮靡。huá yán cù gāo zhāng,zhèng shēng zòu qǐ mí。
翁去不复顾,自抱琵琶妓。wēng qù bù fù gù,zì bào pí pá jì。
风流一朝尽,有药它人饵。fēng liú yī cháo jǐn,yǒu yào tā rén ěr。
七十六年春,花飞逐湍驶。qī shí liù nián chūn,huā fēi zhú tuān shǐ。
犹举逸少云,乐死胜二子。yóu jǔ yì shǎo yún,lè sǐ shèng èr zi。
为悰虽不同,伤生亦如此。wèi cóng suī bù tóng,shāng shēng yì rú cǐ。
惜哉三仙翁,制命不在己。xī zāi sān xiān wēng,zhì mìng bù zài jǐ。

咏碧莲花花初正碧久之则纯白矣

王世贞

苞蕊色正碧,碧如碧瑶冠。bāo ruǐ sè zhèng bì,bì rú bì yáo guān。
舒英渐纯白,白胜白玉盘。shū yīng jiàn chún bái,bái shèng bái yù pán。
双成妆甫毕,西母宴将阑。shuāng chéng zhuāng fǔ bì,xī mǔ yàn jiāng lán。
醉驭群鹤苦,雪翎尽摧残。zuì yù qún hè kǔ,xuě líng jǐn cuī cán。

送印上人朝五台

王世贞

僧朝五台去,毛孔皆文殊。sēng cháo wǔ tái qù,máo kǒng jiē wén shū。
及乎五台返,文殊为有无。jí hū wǔ tái fǎn,wén shū wèi yǒu wú。
清凉即烦恼,欲界是仙都。qīng liáng jí fán nǎo,yù jiè shì xiān dōu。
吾爱仰山弟,从他来意孤。wú ài yǎng shān dì,cóng tā lái yì gū。

谭道人自豫章来致宗良王孙诗一编为订而序之复成兹章示宗良

王世贞

客从西江来,鲤鱼衔双结。kè cóng xī jiāng lái,lǐ yú xián shuāng jié。
鱼腹了不腥,兰芬中自发。yú fù le bù xīng,lán fēn zhōng zì fā。
王孙天潢秀,兴词何勃郁。wáng sūn tiān huáng xiù,xīng cí hé bó yù。
奔腾失前辈,摆脱谢时杰。bēn téng shī qián bèi,bǎi tuō xiè shí jié。
调古意必新,才工理非别。diào gǔ yì bì xīn,cái gōng lǐ fēi bié。
力回彭蠡澜,欲表匡庐截。lì huí péng lí lán,yù biǎo kuāng lú jié。
四顾无当心,徘徊取真悦。sì gù wú dāng xīn,pái huái qǔ zhēn yuè。
敬礼昔杳然,玄宴本虚劣。jìng lǐ xī yǎo rán,xuán yàn běn xū liè。
笑此垂尽躯,为君千秋设。xiào cǐ chuí jǐn qū,wèi jūn qiān qiū shè。

吾州赵佥事先生伯京自号震洋盖即东海也先生官白下时白下诸名贤皆为之咏歌署题至图画其事四纪来则先生久游道山而诸贤亦无在者其嫡孙太学某出以示余不胜望洋之感因题短章于后而复志之

王世贞

昔闻西竺言,于东有震旦。xī wén xī zhú yán,yú dōng yǒu zhèn dàn。
百谷万古输,黏天浩无畔。bǎi gǔ wàn gǔ shū,nián tiān hào wú pàn。
赤日蒸绮霞,光彩交凌乱。chì rì zhēng qǐ xiá,guāng cǎi jiāo líng luàn。
夫子钟其灵,少小富篇翰。fū zi zhōng qí líng,shǎo xiǎo fù piān hàn。
齐汩摇地轴,泓渟茹星汉。qí gǔ yáo dì zhóu,hóng tíng rú xīng hàn。
群贤悉河伯,恍然失其观。qún xián xī hé bó,huǎng rán shī qí guān。
是以必朝宗,骊珠挹无算。shì yǐ bì cháo zōng,lí zhū yì wú suàn。
中乖仲尼志,遂兴鲁连叹。zhōng guāi zhòng ní zhì,suì xīng lǔ lián tàn。
化鹏得逍遥,骑鲸归汗漫。huà péng dé xiāo yáo,qí jīng guī hàn màn。
焉睹云气中,期羡不相唤。yān dǔ yún qì zhōng,qī xiàn bù xiāng huàn。

赠别胡生

王世贞

晚途颇厌常,胡生实奇绝。wǎn tú pǒ yàn cháng,hú shēng shí qí jué。
磊落饶意气,昂藏秀风骨。lěi luò ráo yì qì,áng cáng xiù fēng gǔ。
春城喧吴趋,弦管中夜发。chūn chéng xuān wú qū,xián guǎn zhōng yè fā。
忽弹广陵散,寄思在寥阔。hū dàn guǎng líng sàn,jì sī zài liáo kuò。
泠然中心赏,焉能媚时悦。líng rán zhōng xīn shǎng,yān néng mèi shí yuè。
无竽耻齐滥,有璞甘楚刖。wú yú chǐ qí làn,yǒu pú gān chǔ yuè。
少年易窥人,不为儿曹说。shǎo nián yì kuī rén,bù wèi ér cáo shuō。

元日探梅前坞得数枝作

王世贞

条风煦元正,令我宽眉头。tiáo fēng xù yuán zhèng,lìng wǒ kuān méi tóu。
偶成探梅句,遂作探梅游。ǒu chéng tàn méi jù,suì zuò tàn méi yóu。
舍策凭小僮,柱颊枉前丘。shě cè píng xiǎo tóng,zhù jiá wǎng qián qiū。
一点两点疏,千枝万枝稠。yī diǎn liǎng diǎn shū,qiān zhī wàn zhī chóu。
目境固有殊,会心并悠悠。mù jìng gù yǒu shū,huì xīn bìng yōu yōu。
行人且莫折,留媚我清幽。xíng rén qiě mò zhé,liú mèi wǒ qīng yōu。

题朱上林所赠钱舜举太白观瀑图后即还上林

王世贞

匡庐万古瀑,太白千秋才。kuāng lú wàn gǔ pù,tài bái qiān qiū cái。
两奇偶相值,后人何有哉。liǎng qí ǒu xiāng zhí,hòu rén hé yǒu zāi。
及展舜举图,恍登文殊台。jí zhǎn shùn jǔ tú,huǎng dēng wén shū tái。
立起青莲枯,来听万壑雷。lì qǐ qīng lián kū,lái tīng wàn hè léi。
始知丹青力,可以回寒荄。shǐ zhī dān qīng lì,kě yǐ huí hán gāi。

题朱上林所赠钱舜举太白观瀑图后即还上林

王世贞

昔余赏朱生,飒爽埒李白。xī yú shǎng zhū shēng,sà shuǎng liè lǐ bái。
喉间白龙挂,宛若瀑布直。hóu jiān bái lóng guà,wǎn ruò pù bù zhí。
此图传李神,即呼朱亦得。cǐ tú chuán lǐ shén,jí hū zhū yì dé。
急还其家儿,置汝高斋壁。jí hái qí jiā ér,zhì rǔ gāo zhāi bì。
好待寒月来,悠然想颜色。hǎo dài hán yuè lái,yōu rán xiǎng yán sè。

将赴留都司马出门作凡四章

王世贞

五十始加一,翛然向岩居。wǔ shí shǐ jiā yī,xiāo rán xiàng yán jū。
六十寻己三,乃复就征书。liù shí xún jǐ sān,nǎi fù jiù zhēng shū。
一念苟不坚,百悔与之俱。yī niàn gǒu bù jiān,bǎi huǐ yǔ zhī jù。
倦马临畏途,十步五踟蹰。juàn mǎ lín wèi tú,shí bù wǔ chí chú。
问我何所恋,问我何所须。wèn wǒ hé suǒ liàn,wèn wǒ hé suǒ xū。
我亦无所须,但顾我头颅。wǒ yì wú suǒ xū,dàn gù wǒ tóu lú。

将赴留都司马出门作凡四章

王世贞

今辰复何辰,二月吐严霜。jīn chén fù hé chén,èr yuè tǔ yán shuāng。
敝庐非我室,故里非我乡。bì lú fēi wǒ shì,gù lǐ fēi wǒ xiāng。
病弟强巾栉,病妻尚帷床。bìng dì qiáng jīn zhì,bìng qī shàng wéi chuáng。
小语报国恩,勿作儿女伤。xiǎo yǔ bào guó ēn,wù zuò ér nǚ shāng。
出亦以彷徨,入亦以彷徨。chū yì yǐ páng huáng,rù yì yǐ páng huáng。
泪下如绠縻,欲答不忍详。lèi xià rú gěng mí,yù dá bù rěn xiáng。

将赴留都司马出门作凡四章

王世贞

徘徊杨林陌,顾瞻先人墓。pái huái yáng lín mò,gù zhān xiān rén mù。
螭首松柏椒,垂垂泫珠露。chī shǒu sōng bǎi jiāo,chuí chuí xuàn zhū lù。
王纶既三沐,瞑者忽若寤。wáng lún jì sān mù,míng zhě hū ruò wù。
白首衔弓旌,岂以浮荣故。bái shǒu xián gōng jīng,qǐ yǐ fú róng gù。
小欲酬帝恩,或可扶天步。xiǎo yù chóu dì ēn,huò kě fú tiān bù。
衰驽有如此,终应问归路。shuāi nú yǒu rú cǐ,zhōng yīng wèn guī lù。

将赴留都司马出门作凡四章

王世贞

晓步城南隅,入辞导师庐。xiǎo bù chéng nán yú,rù cí dǎo shī lú。
恋此萝竹幽,愀然就征车。liàn cǐ luó zhú yōu,qiǎo rán jiù zhēng chē。
于道岂有当,供奉十年余。yú dào qǐ yǒu dāng,gōng fèng shí nián yú。
候吏满河干,旌旄溢川涂。hòu lì mǎn hé gàn,jīng máo yì chuān tú。
不知为谁子,顾我了若无。bù zhī wèi shuí zi,gù wǒ le ruò wú。
虽乖箕颍尚,恬憺庶未渝。suī guāi jī yǐng shàng,tián dàn shù wèi yú。