古诗词

汉女行寄张助甫

王世贞

汉帝惜倾城,双蛾当三千。hàn dì xī qīng chéng,shuāng é dāng sān qiān。
偶然转盼失颜色,㸌如流波坠九天。ǒu rán zhuǎn pàn shī yán sè,huò rú liú bō zhuì jiǔ tiān。
阿监摇唇婕妤笑,看取它人领光耀。ā jiān yáo chún jié yú xiào,kàn qǔ tā rén lǐng guāng yào。
宝镜羞窥永巷身,银灯望断长门诏。bǎo jìng xiū kuī yǒng xiàng shēn,yín dēng wàng duàn zhǎng mén zhào。
我从选部识张卿,天下红颜俱却行。wǒ cóng xuǎn bù shí zhāng qīng,tiān xià hóng yán jù què xíng。
片言进退群公坐,一字低昂千古名。piàn yán jìn tuì qún gōng zuò,yī zì dī áng qiān gǔ míng。
不合文章犯牛斗,也学吾曹厄阳九。bù hé wén zhāng fàn niú dòu,yě xué wú cáo è yáng jiǔ。
扣角敢唱龙蛇歌,折腰自称牛马走。kòu jiǎo gǎn chàng lóng shé gē,zhé yāo zì chēng niú mǎ zǒu。
当时广平百不忧,谓言茂陵将见求。dāng shí guǎng píng bǎi bù yōu,wèi yán mào líng jiāng jiàn qiú。
金鱼岂羡鵩鸟地,黄鹤独唤苍梧愁。jīn yú qǐ xiàn fú niǎo dì,huáng hè dú huàn cāng wú chóu。
三楚褰帷声赫奕,百城墨吏秋霜慑。sān chǔ qiān wéi shēng hè yì,bǎi chéng mò lì qiū shuāng shè。
故旧俱传勃海书,何人为发中山箧。gù jiù jù chuán bó hǎi shū,hé rén wèi fā zhōng shān qiè。
即今龙卧汝颍间,杜门日玩浮云闲。jí jīn lóng wò rǔ yǐng jiān,dù mén rì wán fú yún xián。
但令班女重升辇,争道君王不赐环。dàn lìng bān nǚ zhòng shēng niǎn,zhēng dào jūn wáng bù cì huán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

汝祷亦已久,六事无可责。rǔ dǎo yì yǐ jiǔ,liù shì wú kě zé。
密云天际来,宛然桑林色。mì yún tiān jì lái,wǎn rán sāng lín sè。

茅阜峰

王世贞

茅君顾我笑,谁校从官多。máo jūn gù wǒ xiào,shuí xiào cóng guān duō。
欲语囊中秘,其如六耳何。yù yǔ náng zhōng mì,qí rú liù ěr hé。

健人峰

王世贞

共工触不周,巨灵擘太华。gòng gōng chù bù zhōu,jù líng bāi tài huá。
何似此健人,立石天门下。hé shì cǐ jiàn rén,lì shí tiān mén xià。

郧阳偶成

王世贞

坐见斜阳影,离离西过楹。zuò jiàn xié yáng yǐng,lí lí xī guò yíng。
问愁无可答,底是少心情。wèn chóu wú kě dá,dǐ shì shǎo xīn qíng。

郧阳偶成

王世贞

骤作中年身,都无快心事。zhòu zuò zhōng nián shēn,dōu wú kuài xīn shì。
不知筋与骨,何处将衰至。bù zhī jīn yǔ gǔ,hé chù jiāng shuāi zhì。

系马峰

王世贞

天马走长空,兹峰偶一系。tiān mǎ zǒu zhǎng kōng,zī fēng ǒu yī xì。
万象欲现时,聊将系吾意。wàn xiàng yù xiàn shí,liáo jiāng xì wú yì。

滴水岩

王世贞

一滴一露珠,病渴犹恨少。yī dī yī lù zhū,bìng kě yóu hèn shǎo。
倘借行雨翁,前村成浩淼。tǎng jiè xíng yǔ wēng,qián cūn chéng hào miǎo。

隐仙岩

王世贞

真仙不住山,那有山中迹。zhēn xiān bù zhù shān,nà yǒu shān zhōng jì。
同是谪仙人,相逢不相识。tóng shì zhé xiān rén,xiāng féng bù xiāng shí。

风岩

王世贞

一决土囊口,居然万壑同。yī jué tǔ náng kǒu,jū rán wàn hè tóng。
人应自寒暑,风不解雌雄。rén yīng zì hán shǔ,fēng bù jiě cí xióng。

独阳岩

王世贞

朔风寒不尽,惨淡结浮阴。shuò fēng hán bù jǐn,cǎn dàn jié fú yīn。
念此闭关日,悠然天地心。niàn cǐ bì guān rì,yōu rán tiān dì xīn。

淩虚岩

王世贞

诵经淩虚台,留骨希夷峡。sòng jīng líng xū tái,liú gǔ xī yí xiá。
何似学刘伶,未死先荷锸。hé shì xué liú líng,wèi sǐ xiān hé chā。

榔梅岭

王世贞

人言榔梅亭,真果已堪证。rén yán láng méi tíng,zhēn guǒ yǐ kān zhèng。
无奈老饕何,只爱苏家杏。wú nài lǎo tāo hé,zhǐ ài sū jiā xìng。

青崖

王世贞

断崖数千尺,隐然一辎軿。duàn yá shù qiān chǐ,yǐn rán yī zī píng。
即看摇落候,不改芙蓉青。jí kàn yáo luò hòu,bù gǎi fú róng qīng。

琼台

王世贞

当时受册地,今日琼台宫。dāng shí shòu cè dì,jīn rì qióng tái gōng。
阿母瑶池色,能如晚照红。ā mǔ yáo chí sè,néng rú wǎn zhào hóng。

渊默亭

王世贞

兹亭字渊默,我憩亦何言。zī tíng zì yuān mò,wǒ qì yì hé yán。
忽有天门辟,森然帝座尊。hū yǒu tiān mén pì,sēn rán dì zuò zūn。