古诗词

汉女行寄张助甫

王世贞

汉帝惜倾城,双蛾当三千。hàn dì xī qīng chéng,shuāng é dāng sān qiān。
偶然转盼失颜色,㸌如流波坠九天。ǒu rán zhuǎn pàn shī yán sè,huò rú liú bō zhuì jiǔ tiān。
阿监摇唇婕妤笑,看取它人领光耀。ā jiān yáo chún jié yú xiào,kàn qǔ tā rén lǐng guāng yào。
宝镜羞窥永巷身,银灯望断长门诏。bǎo jìng xiū kuī yǒng xiàng shēn,yín dēng wàng duàn zhǎng mén zhào。
我从选部识张卿,天下红颜俱却行。wǒ cóng xuǎn bù shí zhāng qīng,tiān xià hóng yán jù què xíng。
片言进退群公坐,一字低昂千古名。piàn yán jìn tuì qún gōng zuò,yī zì dī áng qiān gǔ míng。
不合文章犯牛斗,也学吾曹厄阳九。bù hé wén zhāng fàn niú dòu,yě xué wú cáo è yáng jiǔ。
扣角敢唱龙蛇歌,折腰自称牛马走。kòu jiǎo gǎn chàng lóng shé gē,zhé yāo zì chēng niú mǎ zǒu。
当时广平百不忧,谓言茂陵将见求。dāng shí guǎng píng bǎi bù yōu,wèi yán mào líng jiāng jiàn qiú。
金鱼岂羡鵩鸟地,黄鹤独唤苍梧愁。jīn yú qǐ xiàn fú niǎo dì,huáng hè dú huàn cāng wú chóu。
三楚褰帷声赫奕,百城墨吏秋霜慑。sān chǔ qiān wéi shēng hè yì,bǎi chéng mò lì qiū shuāng shè。
故旧俱传勃海书,何人为发中山箧。gù jiù jù chuán bó hǎi shū,hé rén wèi fā zhōng shān qiè。
即今龙卧汝颍间,杜门日玩浮云闲。jí jīn lóng wò rǔ yǐng jiān,dù mén rì wán fú yún xián。
但令班女重升辇,争道君王不赐环。dàn lìng bān nǚ zhòng shēng niǎn,zhēng dào jūn wáng bù cì huán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

为胡元瑞题绿萝馆二十咏石屏

王世贞

玉臂展清辉,轻纹熨柔翠。yù bì zhǎn qīng huī,qīng wén yùn róu cuì。
不道香汗流,道是湘君泪。bù dào xiāng hàn liú,dào shì xiāng jūn lèi。

为胡元瑞题绿萝馆二十咏石屏

王世贞

胡郎坐胡床,却发庾公兴。hú láng zuò hú chuáng,què fā yǔ gōng xīng。
冉冉南楼月,徐徐破残暝。rǎn rǎn nán lóu yuè,xú xú pò cán míng。

为胡元瑞题绿萝馆二十咏石屏

王世贞

枕此支机石,欲挹天浆冷。zhěn cǐ zhī jī shí,yù yì tiān jiāng lěng。
无奈泥丸翁,时时唤令醒。wú nài ní wán wēng,shí shí huàn lìng xǐng。

十一月弇园红梅盛开偶成

王世贞

仲冬垄梅发,繁英簇红霰。zhòng dōng lǒng méi fā,fán yīng cù hóng xiàn。
过意百花魁,翻疑百花殿。guò yì bǎi huā kuí,fān yí bǎi huā diàn。

十一月弇园红梅盛开偶成

王世贞

大小两黄鹂,公然吃花住。dà xiǎo liǎng huáng lí,gōng rán chī huā zhù。
顷刻布同云,迷却来时路。qǐng kè bù tóng yún,mí què lái shí lù。

贻拱辰兄诗之来岁为辛巳秋有传举丈夫子者再得四绝句

王世贞

念无凌风翮,啖汝洗儿果。niàn wú líng fēng hé,dàn rǔ xǐ ér guǒ。
莫笑侬无功,一字珠一颗。mò xiào nóng wú gōng,yī zì zhū yī kē。

贻拱辰兄诗之来岁为辛巳秋有传举丈夫子者再得四绝句

王世贞

去家不百里,幽兰生郑谷。qù jiā bù bǎi lǐ,yōu lán shēng zhèng gǔ。
即看入梦后,荣庭尽芳玉。jí kàn rù mèng hòu,róng tíng jǐn fāng yù。

贻拱辰兄诗之来岁为辛巳秋有传举丈夫子者再得四绝句

王世贞

抱儿谒先公,了此宗祧寄。bào ér yè xiān gōng,le cǐ zōng tiāo jì。
赢得七尺躯,别创千秋事。yíng dé qī chǐ qū,bié chuàng qiān qiū shì。

贻拱辰兄诗之来岁为辛巳秋有传举丈夫子者再得四绝句

王世贞

人言此石丈,磊块无润色。rén yán cǐ shí zhàng,lěi kuài wú rùn sè。
我见重再拜,中孕连城璧。wǒ jiàn zhòng zài bài,zhōng yùn lián chéng bì。

赠松隐上人

王世贞

为爱松隐名,去觅松隐迹。wèi ài sōng yǐn míng,qù mì sōng yǐn jì。
只在此松间,觌面不相识。zhǐ zài cǐ sōng jiān,dí miàn bù xiāng shí。

赠松隐上人

王世贞

偶步九里松,忽闻清呗响。ǒu bù jiǔ lǐ sōng,hū wén qīng bei xiǎng。
不见讽经人,声逗青松上。bù jiàn fěng jīng rén,shēng dòu qīng sōng shàng。

赠张五鹿三绝句

王世贞

屠生似北海,睥睨一世士。tú shēng shì běi hǎi,pì nì yī shì shì。
自过康成门,手标通德里。zì guò kāng chéng mén,shǒu biāo tōng dé lǐ。

赠张五鹿三绝句

王世贞

授经何循循,标行乃岳岳。shòu jīng hé xún xún,biāo xíng nǎi yuè yuè。
虽践五鹿称,畴忍折其角。suī jiàn wǔ lù chēng,chóu rěn zhé qí jiǎo。

赠张五鹿三绝句

王世贞

若个是何汤,老作受经生。ruò gè shì hé tāng,lǎo zuò shòu jīng shēng。
一当天子问,推毂桓春卿。yī dāng tiān zi wèn,tuī gǔ huán chūn qīng。

和肖甫司马题旸德大参东园五言绝句十首最景园

王世贞

归仗日月余,细割湖山胜。guī zhàng rì yuè yú,xì gē hú shān shèng。
未论帝释园,人间许谁并。wèi lùn dì shì yuán,rén jiān xǔ shuí bìng。