古诗词

汉女行寄张助甫

王世贞

汉帝惜倾城,双蛾当三千。hàn dì xī qīng chéng,shuāng é dāng sān qiān。
偶然转盼失颜色,㸌如流波坠九天。ǒu rán zhuǎn pàn shī yán sè,huò rú liú bō zhuì jiǔ tiān。
阿监摇唇婕妤笑,看取它人领光耀。ā jiān yáo chún jié yú xiào,kàn qǔ tā rén lǐng guāng yào。
宝镜羞窥永巷身,银灯望断长门诏。bǎo jìng xiū kuī yǒng xiàng shēn,yín dēng wàng duàn zhǎng mén zhào。
我从选部识张卿,天下红颜俱却行。wǒ cóng xuǎn bù shí zhāng qīng,tiān xià hóng yán jù què xíng。
片言进退群公坐,一字低昂千古名。piàn yán jìn tuì qún gōng zuò,yī zì dī áng qiān gǔ míng。
不合文章犯牛斗,也学吾曹厄阳九。bù hé wén zhāng fàn niú dòu,yě xué wú cáo è yáng jiǔ。
扣角敢唱龙蛇歌,折腰自称牛马走。kòu jiǎo gǎn chàng lóng shé gē,zhé yāo zì chēng niú mǎ zǒu。
当时广平百不忧,谓言茂陵将见求。dāng shí guǎng píng bǎi bù yōu,wèi yán mào líng jiāng jiàn qiú。
金鱼岂羡鵩鸟地,黄鹤独唤苍梧愁。jīn yú qǐ xiàn fú niǎo dì,huáng hè dú huàn cāng wú chóu。
三楚褰帷声赫奕,百城墨吏秋霜慑。sān chǔ qiān wéi shēng hè yì,bǎi chéng mò lì qiū shuāng shè。
故旧俱传勃海书,何人为发中山箧。gù jiù jù chuán bó hǎi shū,hé rén wèi fā zhōng shān qiè。
即今龙卧汝颍间,杜门日玩浮云闲。jí jīn lóng wò rǔ yǐng jiān,dù mén rì wán fú yún xián。
但令班女重升辇,争道君王不赐环。dàn lìng bān nǚ zhòng shēng niǎn,zhēng dào jūn wáng bù cì huán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

青虹下饮水,徘徊不能去。qīng hóng xià yǐn shuǐ,pái huái bù néng qù。
为我作石梁,遂得天台路。wèi wǒ zuò shí liáng,suì dé tiān tái lù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

青虬在其上,雌霓甘为下。qīng qiú zài qí shàng,cí ní gān wèi xià。
游者虽异途,阴晴不相舍。yóu zhě suī yì tú,yīn qíng bù xiāng shě。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

契此不弥勒,此像非契此。qì cǐ bù mí lēi,cǐ xiàng fēi qì cǐ。
许大须弥山,收置一囊里。xǔ dà xū mí shān,shōu zhì yī náng lǐ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

我非汉庄光,钓矶满苍藓。wǒ fēi hàn zhuāng guāng,diào jī mǎn cāng xiǎn。
虽有种鱼经,生来不开卷。suī yǒu zhǒng yú jīng,shēng lái bù kāi juǎn。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

春寒不成出,小出坐此屋。chūn hán bù chéng chū,xiǎo chū zuò cǐ wū。
不知天工巧,树树雕成玉。bù zhī tiān gōng qiǎo,shù shù diāo chéng yù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

宛宛欲沈波,憔悴抑其首。wǎn wǎn yù shěn bō,qiáo cuì yì qí shǒu。
可怜望夫心,却作秋胡妇。kě lián wàng fū xīn,què zuò qiū hú fù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

一夜中弇雷,率然穿作峡。yī yè zhōng yǎn léi,lǜ rán chuān zuò xiá。
蜿蜒诘曲中,时时露鳞甲。wān yán jí qū zhōng,shí shí lù lín jiǎ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

天公幻天骨,自然吐奇秀。tiān gōng huàn tiān gǔ,zì rán tǔ qí xiù。
宁如宋人叶,三年雕始就。níng rú sòng rén yè,sān nián diāo shǐ jiù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

窈窕如不穷,芊眠足余趣。yǎo tiǎo rú bù qióng,qiān mián zú yú qù。
岂必有云归,自是归云处。qǐ bì yǒu yún guī,zì shì guī yún chù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

止水清可掬,居然媚其涧。zhǐ shuǐ qīng kě jū,jū rán mèi qí jiàn。
吾有万斛珠,漱令夜光现。wú yǒu wàn hú zhū,shù lìng yè guāng xiàn。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

隔崦千叶桃,清芬袭人鼻。gé yān qiān yè táo,qīng fēn xí rén bí。
更许墙头醪,不妨便成醉。gèng xǔ qiáng tóu láo,bù fáng biàn chéng zuì。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

直对缥缈楼,迭玉映晶洁。zhí duì piāo miǎo lóu,dié yù yìng jīng jié。
诵得少陵诗,窗含西岭雪。sòng dé shǎo líng shī,chuāng hán xī lǐng xuě。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

夜半海潮音,松风窍天籁。yè bàn hǎi cháo yīn,sōng fēng qiào tiān lài。
我亦从中证,非惟观自在。wǒ yì cóng zhōng zhèng,fēi wéi guān zì zài。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

三弇此三夏,三产三秀草。sān yǎn cǐ sān xià,sān chǎn sān xiù cǎo。
吾亦有三儿,宁馨似芝好。wú yì yǒu sān ér,níng xīn shì zhī hǎo。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

壶公楼不开,于此待呼钥。hú gōng lóu bù kāi,yú cǐ dài hū yào。
长房少须臾,终享尘外乐。zhǎng fáng shǎo xū yú,zhōng xiǎng chén wài lè。