古诗词

长短句调子与补楚臬

王世贞

天目山人恋山住,天目之神诉上帝。tiān mù shān rén liàn shān zhù,tiān mù zhī shén sù shàng dì。
往者先朝时,此曹落魄不得意。wǎng zhě xiān cháo shí,cǐ cáo luò pò bù dé yì。
搜剔魍魉,调弄元气。sōu tī wǎng liǎng,diào nòng yuán qì。
令我刺促竟岁无时宁,胡不驱之向燕京。lìng wǒ cì cù jìng suì wú shí níng,hú bù qū zhī xiàng yàn jīng。
燕京酒价一夕增,七贵五侯倒屣迎。yàn jīng jiǔ jià yī xī zēng,qī guì wǔ hóu dào xǐ yíng。
吹嘘大路寒暑出,指顾阊阖风云生。chuī xū dà lù hán shǔ chū,zhǐ gù chāng hé fēng yún shēng。
故人见君面,移尊日欢宴。gù rén jiàn jūn miàn,yí zūn rì huān yàn。
少年见君诗,下帷日吾伊。shǎo nián jiàn jūn shī,xià wéi rì wú yī。
忽闻除书唤,依然旧银艾。hū wén chú shū huàn,yī rán jiù yín ài。
节度唐粗官,长沙汉天外。jié dù táng cū guān,zhǎng shā hàn tiān wài。
银艾笑君双鬓丝,鬓亦笑君银艾迟。yín ài xiào jūn shuāng bìn sī,bìn yì xiào jūn yín ài chí。
腰如杯棬项如磬,安用冯冯大腹为。yāo rú bēi quān xiàng rú qìng,ān yòng féng féng dà fù wèi。
为汝歌,汝为舞。wèi rǔ gē,rǔ wèi wǔ。
但使文章不后王,断令名姓能张楚。dàn shǐ wén zhāng bù hòu wáng,duàn lìng míng xìng néng zhāng chǔ。
男儿失意一生,得意一生,莫悲祢衡,莫吊屈平。nán ér shī yì yī shēng,dé yì yī shēng,mò bēi mí héng,mò diào qū píng。
若云流放比君甚,千古不断湘江声。ruò yún liú fàng bǐ jūn shén,qiān gǔ bù duàn xiāng jiāng shēng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

花气无不薰,偏与红妆娆。huā qì wú bù xūn,piān yǔ hóng zhuāng ráo。
夜分乍解衣,宛是收香鸟。yè fēn zhà jiě yī,wǎn shì shōu xiāng niǎo。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

不可无此君,种得百千个。bù kě wú cǐ jūn,zhǒng dé bǎi qiān gè。
试与较风流,此君可无我。shì yǔ jiào fēng liú,cǐ jūn kě wú wǒ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

下有在藻鱼,上有啅花雀。xià yǒu zài zǎo yú,shàng yǒu zhuó huā què。
历历如镜中,时时与心约。lì lì rú jìng zhōng,shí shí yǔ xīn yuē。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

谢庭凡几树,羯末与封胡。xiè tíng fán jǐ shù,jié mò yǔ fēng hú。
何似琅琊邸,亭亭玉十株。hé shì láng yá dǐ,tíng tíng yù shí zhū。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

纵呼误游磴,胜事无不真。zòng hū wù yóu dèng,shèng shì wú bù zhēn。
惟嫌入山客,唤作出山人。wéi xián rù shān kè,huàn zuò chū shān rén。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

李白媚杨白,浪夸春雪香。lǐ bái mèi yáng bái,làng kuā chūn xuě xiāng。
除却江家女,谁花可得当。chú què jiāng jiā nǚ,shuí huā kě dé dāng。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

客但憩此亭,饱看山色足。kè dàn qì cǐ tíng,bǎo kàn shān sè zú。
若更入山深,宁知真面目。ruò gèng rù shān shēn,níng zhī zhēn miàn mù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

镜收远近观,毂绾往来路。jìng shōu yuǎn jìn guān,gǔ wǎn wǎng lái lù。
至此即命觞,徘徊不忍度。zhì cǐ jí mìng shāng,pái huái bù rěn dù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

峰势若簪云,云根何太低。fēng shì ruò zān yún,yún gēn hé tài dī。
记得文登路,如绵衬马蹄。jì dé wén dēng lù,rú mián chèn mǎ tí。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

五夜钟欲残,群星堕如雨。wǔ yè zhōng yù cán,qún xīng duò rú yǔ。
化为濑中石,欲飞不得去。huà wèi lài zhōng shí,yù fēi bù dé qù。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

澄澄一泓水,那得吐光怪。chéng chéng yī hóng shuǐ,nà dé tǔ guāng guài。
山人七寸钵,尚有神龙在。shān rén qī cùn bō,shàng yǒu shén lóng zài。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

商山千年菌,一朝化为石。shāng shān qiān nián jūn,yī cháo huà wèi shí。
莫令鲍靓过,截作中时食。mò lìng bào jìng guò,jié zuò zhōng shí shí。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

茅山陶隐居,自爱山云白。máo shān táo yǐn jū,zì ài shān yún bái。
莫言难赠君,于今已成石。mò yán nán zèng jūn,yú jīn yǐ chéng shí。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

轮囷一片峰,宛如黑云吐。lún qūn yī piàn fēng,wǎn rú hēi yún tǔ。
犹疑肤寸合,解作人间雨。yóu yí fū cùn hé,jiě zuò rén jiān yǔ。

弇园杂咏四十三首清凉界

王世贞

阴森石欲搏,曲跃津难渡。yīn sēn shí yù bó,qū yuè jīn nán dù。
欲留不敢留,一去一回顾。yù liú bù gǎn liú,yī qù yī huí gù。