古诗词

定州画壁水二堵妙绝天下望之若真水起伏潆洄有浩溔万顷之势州志谓为吴道子画非也寺成在道子后百馀年余歌以畅厥美仍为志解嘲

王世贞

柏林寺中千株柏,蛰月寒虬怒生翼。bǎi lín sì zhōng qiān zhū bǎi,zhé yuè hán qiú nù shēng yì。
谁为吸尽西江水,一吐阿兰双素壁。shuí wèi xī jǐn xī jiāng shuǐ,yī tǔ ā lán shuāng sù bì。
永夜旋愁牛汉翻,中堂陡见龙门辟。yǒng yè xuán chóu niú hàn fān,zhōng táng dǒu jiàn lóng mén pì。
更疑沧海浴日初,不断潇湘带天色。gèng yí cāng hǎi yù rì chū,bù duàn xiāo xiāng dài tiān sè。
鸟王睥睨饥欲动,娑竭蜿蜒避无策。niǎo wáng pì nì jī yù dòng,suō jié wān yán bì wú cè。
惊毫欲卷阿耨枮,醉沈横拖鹫头碧。jīng háo yù juǎn ā nòu xiān,zuì shěn héng tuō jiù tóu bì。
怪无兰木为穿进,纵有并刀剪不得。guài wú lán mù wèi chuān jìn,zòng yǒu bìng dāo jiǎn bù dé。
寒声飒飒生清澜,令我三日欲卧观。hán shēng sà sà shēng qīng lán,lìng wǒ sān rì yù wò guān。
借问画者谁,画笔劲似秋鹰抟。jiè wèn huà zhě shuí,huà bǐ jìn shì qiū yīng tuán。
无乃孙知微,定非杨契丹。wú nǎi sūn zhī wēi,dìng fēi yáng qì dān。
试披图经读,谓是吴道子。shì pī tú jīng dú,wèi shì wú dào zi。
此寺此壁天福始,开元之人人已鬼。cǐ sì cǐ bì tiān fú shǐ,kāi yuán zhī rén rén yǐ guǐ。
只今何限丹青师,好手吴生那得之。zhǐ jīn hé xiàn dān qīng shī,hǎo shǒu wú shēng nà dé zhī。
君不见唐朝叶道士,摄魄为写松阳碑。jūn bù jiàn táng cháo yè dào shì,shè pò wèi xiě sōng yáng bēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

答于鳞

王世贞

旅病春深骨尚寒,侧身天地傍谁宽。lǚ bìng chūn shēn gǔ shàng hán,cè shēn tiān dì bàng shuí kuān。
空令紫气长浮狱,不为青山并挂冠。kōng lìng zǐ qì zhǎng fú yù,bù wèi qīng shān bìng guà guān。
万里书成归雁失,何人歌罢片虹残。wàn lǐ shū chéng guī yàn shī,hé rén gē bà piàn hóng cán。
亦知沟壑非吾分,未死人间事事难。yì zhī gōu hè fēi wú fēn,wèi sǐ rén jiān shì shì nán。

答于鳞

王世贞

过君斗酒历山田,醉后狂歌枕腹眠。guò jūn dòu jiǔ lì shān tián,zuì hòu kuáng gē zhěn fù mián。
倏忽风云摧大陆,仓皇冰雪走幽燕。shū hū fēng yún cuī dà lù,cāng huáng bīng xuě zǒu yōu yàn。
地分黍谷三光少,天入沧江万古偏。dì fēn shǔ gǔ sān guāng shǎo,tiān rù cāng jiāng wàn gǔ piān。
雄剑自来多变异,不知霜色在何年。xióng jiàn zì lái duō biàn yì,bù zhī shuāng sè zài hé nián。

答明卿

王世贞

广柳车旁过暮春,五陵斜日见孤臣。guǎng liǔ chē páng guò mù chūn,wǔ líng xié rì jiàn gū chén。
吞声对陨千秋泪,把臂惊存万死身。tūn shēng duì yǔn qiān qiū lèi,bǎ bì jīng cún wàn sǐ shēn。
虚有风雷归汗漫,敢期沧海变逡巡。xū yǒu fēng léi guī hàn màn,gǎn qī cāng hǎi biàn qūn xún。
西来倘问平原馆,国士于今定几人。xī lái tǎng wèn píng yuán guǎn,guó shì yú jīn dìng jǐ rén。

答明卿

王世贞

雪涕春风向路岐,故人相对坐支颐。xuě tì chūn fēng xiàng lù qí,gù rén xiāng duì zuò zhī yí。
惊心虎口时时在,回首羊肠处处疑。jīng xīn hǔ kǒu shí shí zài,huí shǒu yáng cháng chù chù yí。
三黜主恩元不薄,馀生天意欲何为。sān chù zhǔ ēn yuán bù báo,yú shēng tiān yì yù hé wèi。
知君未浅浮湘兴,肯为穷交暂缓期。zhī jūn wèi qiǎn fú xiāng xīng,kěn wèi qióng jiāo zàn huǎn qī。

答助甫

王世贞

哭罢高天听转遥,中原极目莽萧萧。kū bà gāo tiān tīng zhuǎn yáo,zhōng yuán jí mù mǎng xiāo xiāo。
谁怜蓟苑飞霜薄,不救秦庭赤日骄。shuí lián jì yuàn fēi shuāng báo,bù jiù qín tíng chì rì jiāo。
事去几人馀旧迹,穷来何地折吾腰。shì qù jǐ rén yú jiù jì,qióng lái hé dì zhé wú yāo。
虚劳九辨哀湘手,惨淡浮云未可招。xū láo jiǔ biàn āi xiāng shǒu,cǎn dàn fú yún wèi kě zhāo。

答助甫

王世贞

行乞萧条九市归,蓟门风雨狎鹑衣。xíng qǐ xiāo tiáo jiǔ shì guī,jì mén fēng yǔ xiá chún yī。
浮云不尽时人态,白雪谁堪故侣非。fú yún bù jǐn shí rén tài,bái xuě shuí kān gù lǚ fēi。
好去安危多肉食,怪来词赋少雄飞。hǎo qù ān wēi duō ròu shí,guài lái cí fù shǎo xióng fēi。
夫君大有乾坤泪,莫向山阳笛里挥。fū jūn dà yǒu qián kūn lèi,mò xiàng shān yáng dí lǐ huī。

寄家弟振美

王世贞

江头风色峭帆新,江雁衔芦来往频。jiāng tóu fēng sè qiào fān xīn,jiāng yàn xián lú lái wǎng pín。
握手已非生别地,题诗还是暂时人。wò shǒu yǐ fēi shēng bié dì,tí shī hái shì zàn shí rén。
天横北海书难信,日落吴门练未真。tiān héng běi hǎi shū nán xìn,rì luò wú mén liàn wèi zhēn。
俗敝汝曹无可却,时违豺虎即须亲。sú bì rǔ cáo wú kě què,shí wéi chái hǔ jí xū qīn。

答子与

王世贞

家难飘零岁未还,几惊双鬓坐来斑。jiā nán piāo líng suì wèi hái,jǐ jīng shuāng bìn zuò lái bān。
椷飞白苎春前雪,梦入青苕雨后山。jiān fēi bái zhù chūn qián xuě,mèng rù qīng sháo yǔ hòu shān。
海内弟兄生死共,天涯音信有无间。hǎi nèi dì xiōng shēng sǐ gòng,tiān yá yīn xìn yǒu wú jiān。
羞他桂树丛丛长,浊水清尘不可攀。xiū tā guì shù cóng cóng zhǎng,zhuó shuǐ qīng chén bù kě pān。

答子与

王世贞

汝卧寒庐宿草平,朝廷空问孝廉名。rǔ wò hán lú sù cǎo píng,cháo tíng kōng wèn xiào lián míng。
长怜越石齐中狱,几废庞公若下耕。zhǎng lián yuè shí qí zhōng yù,jǐ fèi páng gōng ruò xià gēng。
万里帛书椷涕泪,十年词笔罢纵横。wàn lǐ bó shū jiān tì lèi,shí nián cí bǐ bà zòng héng。
援琴莫怪难成曲,半入燕山风雨声。yuán qín mò guài nán chéng qū,bàn rù yàn shān fēng yǔ shēng。

承元肃参军见过用舍弟韵

王世贞

忽漫星槎海上还,间行杯酒惜朱颜。hū màn xīng chá hǎi shàng hái,jiān xíng bēi jiǔ xī zhū yán。
何人劲节风霜后,屈指贫交天地间。hé rén jìn jié fēng shuāng hòu,qū zhǐ pín jiāo tiān dì jiān。
惫忆中原无白日,愁闻故国有青山。bèi yì zhōng yuán wú bái rì,chóu wén gù guó yǒu qīng shān。
毋论二仲能相挽,鸟雀柴门且自闲。wú lùn èr zhòng néng xiāng wǎn,niǎo què chái mén qiě zì xián。

哭子相

王世贞

伏枕燕关气憯悽,惊魂忽破驿书题。fú zhěn yàn guān qì cǎn qī,jīng hún hū pò yì shū tí。
窥人魑魅骄相狎,入眼星河黯自低。kuī rén chī mèi jiāo xiāng xiá,rù yǎn xīng hé àn zì dī。
岁暮中原无騕䮍,春晴大海有虹霓。suì mù zhōng yuán wú yǎo niǎo,chūn qíng dà hǎi yǒu hóng ní。
何言后死斯文在,七圣襄城路转迷。hé yán hòu sǐ sī wén zài,qī shèng xiāng chéng lù zhuǎn mí。

哭子相

王世贞

陨璧闽天紫气微,十年空恨国工稀。yǔn bì mǐn tiān zǐ qì wēi,shí nián kōng hèn guó gōng xī。
犹馀明月人间号,不睹连城海上归。yóu yú míng yuè rén jiān hào,bù dǔ lián chéng hǎi shàng guī。
及墓诸生封马鬣,挑灯少妇泣牛衣。jí mù zhū shēng fēng mǎ liè,tiāo dēng shǎo fù qì niú yī。
平生剩有遗书在,惆怅传经心事违。píng shēng shèng yǒu yí shū zài,chóu chàng chuán jīng xīn shì wéi。

元日试笔示敬美弟

王世贞

处处峥嵘岁事新,江村元日转愁春。chù chù zhēng róng suì shì xīn,jiāng cūn yuán rì zhuǎn chóu chūn。
久?梅柳能相负,耐可椒花便剧亲。jiǔ pīn méi liǔ néng xiāng fù,nài kě jiāo huā biàn jù qīn。
病起云霞聊借客,穷来天地强称人。bìng qǐ yún xiá liáo jiè kè,qióng lái tiān dì qiáng chēng rén。
相看未有成声意,即使吹篪亦损神。xiāng kàn wèi yǒu chéng shēng yì,jí shǐ chuī chí yì sǔn shén。

答徐汝思

王世贞

平原传客至琼瑶,况有清尊破寂寥。píng yuán chuán kè zhì qióng yáo,kuàng yǒu qīng zūn pò jì liáo。
应谓酒人轻岁月,不将诗笔傍云霄。yīng wèi jiǔ rén qīng suì yuè,bù jiāng shī bǐ bàng yún xiāo。
悲歌碣石虹高下,击筑咸阳日动摇。bēi gē jié shí hóng gāo xià,jī zhù xián yáng rì dòng yáo。
去矣使君须自爱,莫因累叟厌晨朝。qù yǐ shǐ jūn xū zì ài,mò yīn lèi sǒu yàn chén cháo。

答徐汝思

王世贞

解组翻成滞帝都,窜身何处觅江湖。jiě zǔ fān chéng zhì dì dōu,cuàn shēn hé chù mì jiāng hú。
书裁北阙天逾远,讴罢南冠雪转孤。shū cái běi quē tiān yú yuǎn,ōu bà nán guān xuě zhuǎn gū。
狐父贫甘垂死饭,鲛人泣洒报恩珠。hú fù pín gān chuí sǐ fàn,jiāo rén qì sǎ bào ēn zhū。
因君忽忆登坛事,肠断辽阳塞草枯。yīn jūn hū yì dēng tán shì,cháng duàn liáo yáng sāi cǎo kū。