古诗词

高克明溪山雪霁图歌

王世贞

丹青笔长意苦短,帝遣营丘写清远。dān qīng bǐ zhǎng yì kǔ duǎn,dì qiǎn yíng qiū xiě qīng yuǎn。
范宽老死克明在,与乞天公旧时腕。fàn kuān lǎo sǐ kè míng zài,yǔ qǐ tiān gōng jiù shí wàn。
三绝亲教圣人赞,七尺不吓侏儒饭。sān jué qīn jiào shèng rén zàn,qī chǐ bù xià zhū rú fàn。
玉堂供奉寒葳蕤,瑶花片片堕瑶池。yù táng gōng fèng hán wēi ruí,yáo huā piàn piàn duò yáo chí。
朝回小阁昼拄笏,却忆溪山初霁时。cháo huí xiǎo gé zhòu zhǔ hù,què yì xī shān chū jì shí。
羲和鞭轮逐滕六,飘瞥嵯峨压茅屋。xī hé biān lún zhú téng liù,piāo piē cuó é yā máo wū。
摆脱千枝万枝白,洗出三峰五峰绿。bǎi tuō qiān zhī wàn zhī bái,xǐ chū sān fēng wǔ fēng lǜ。
阴崖犹冒太古絮,阳壑争倾片时玉。yīn yá yóu mào tài gǔ xù,yáng hè zhēng qīng piàn shí yù。
枯槎顶秃瘦骨愁,小艇不蔽风飕飗。kū chá dǐng tū shòu gǔ chóu,xiǎo tǐng bù bì fēng sōu liú。
长年袖手唤不起,疑是兴阑王子猷。zhǎng nián xiù shǒu huàn bù qǐ,yí shì xīng lán wáng zi yóu。
狐帽蒙头看山坐,榾柮煨垆酒权大。hú mào méng tóu kàn shān zuò,gǔ duò wēi lú jiǔ quán dà。
纵无灞陵驴背诗,肯作长安被中饿。zòng wú bà líng lǘ bèi shī,kěn zuò zhǎng ān bèi zhōng è。
乾坤舄奕扬清辉,万象贾勇精神飞。qián kūn xì yì yáng qīng huī,wàn xiàng jiǎ yǒng jīng shén fēi。
兴来毛颖纵横出,一点一缀皆天机。xīng lái máo yǐng zòng héng chū,yī diǎn yī zhuì jiē tiān jī。
欲知真宰愁绝处,此翁盘礴初解衣。yù zhī zhēn zǎi chóu jué chù,cǐ wēng pán bó chū jiě yī。
吾家爱弟饶画癖,购得图看三叹息。wú jiā ài dì ráo huà pǐ,gòu dé tú kàn sān tàn xī。
毋论骨格超马夏,胜代何人办焦墨。wú lùn gǔ gé chāo mǎ xià,shèng dài hé rén bàn jiāo mò。
虚堂把玩六月寒,指端秀色来眉端。xū táng bǎ wán liù yuè hán,zhǐ duān xiù sè lái méi duān。
便欲移家此中住,遍踏琼瑶天地残。biàn yù yí jiā cǐ zhōng zhù,biàn tà qióng yáo tiān dì cán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

汝祷亦已久,六事无可责。rǔ dǎo yì yǐ jiǔ,liù shì wú kě zé。
密云天际来,宛然桑林色。mì yún tiān jì lái,wǎn rán sāng lín sè。

茅阜峰

王世贞

茅君顾我笑,谁校从官多。máo jūn gù wǒ xiào,shuí xiào cóng guān duō。
欲语囊中秘,其如六耳何。yù yǔ náng zhōng mì,qí rú liù ěr hé。

健人峰

王世贞

共工触不周,巨灵擘太华。gòng gōng chù bù zhōu,jù líng bāi tài huá。
何似此健人,立石天门下。hé shì cǐ jiàn rén,lì shí tiān mén xià。

郧阳偶成

王世贞

坐见斜阳影,离离西过楹。zuò jiàn xié yáng yǐng,lí lí xī guò yíng。
问愁无可答,底是少心情。wèn chóu wú kě dá,dǐ shì shǎo xīn qíng。

郧阳偶成

王世贞

骤作中年身,都无快心事。zhòu zuò zhōng nián shēn,dōu wú kuài xīn shì。
不知筋与骨,何处将衰至。bù zhī jīn yǔ gǔ,hé chù jiāng shuāi zhì。

系马峰

王世贞

天马走长空,兹峰偶一系。tiān mǎ zǒu zhǎng kōng,zī fēng ǒu yī xì。
万象欲现时,聊将系吾意。wàn xiàng yù xiàn shí,liáo jiāng xì wú yì。

滴水岩

王世贞

一滴一露珠,病渴犹恨少。yī dī yī lù zhū,bìng kě yóu hèn shǎo。
倘借行雨翁,前村成浩淼。tǎng jiè xíng yǔ wēng,qián cūn chéng hào miǎo。

隐仙岩

王世贞

真仙不住山,那有山中迹。zhēn xiān bù zhù shān,nà yǒu shān zhōng jì。
同是谪仙人,相逢不相识。tóng shì zhé xiān rén,xiāng féng bù xiāng shí。

风岩

王世贞

一决土囊口,居然万壑同。yī jué tǔ náng kǒu,jū rán wàn hè tóng。
人应自寒暑,风不解雌雄。rén yīng zì hán shǔ,fēng bù jiě cí xióng。

独阳岩

王世贞

朔风寒不尽,惨淡结浮阴。shuò fēng hán bù jǐn,cǎn dàn jié fú yīn。
念此闭关日,悠然天地心。niàn cǐ bì guān rì,yōu rán tiān dì xīn。

淩虚岩

王世贞

诵经淩虚台,留骨希夷峡。sòng jīng líng xū tái,liú gǔ xī yí xiá。
何似学刘伶,未死先荷锸。hé shì xué liú líng,wèi sǐ xiān hé chā。

榔梅岭

王世贞

人言榔梅亭,真果已堪证。rén yán láng méi tíng,zhēn guǒ yǐ kān zhèng。
无奈老饕何,只爱苏家杏。wú nài lǎo tāo hé,zhǐ ài sū jiā xìng。

青崖

王世贞

断崖数千尺,隐然一辎軿。duàn yá shù qiān chǐ,yǐn rán yī zī píng。
即看摇落候,不改芙蓉青。jí kàn yáo luò hòu,bù gǎi fú róng qīng。

琼台

王世贞

当时受册地,今日琼台宫。dāng shí shòu cè dì,jīn rì qióng tái gōng。
阿母瑶池色,能如晚照红。ā mǔ yáo chí sè,néng rú wǎn zhào hóng。

渊默亭

王世贞

兹亭字渊默,我憩亦何言。zī tíng zì yuān mò,wǒ qì yì hé yán。
忽有天门辟,森然帝座尊。hū yǒu tiān mén pì,sēn rán dì zuò zūn。