古诗词

黄山歌题叔宝画赠新安吴孝父

王世贞

吴生方袍白纶巾,顾我自谓黄山人。wú shēng fāng páo bái lún jīn,gù wǒ zì wèi huáng shān rén。
彭城钱榖画绝伦,复与黄山传其神。péng chéng qián gǔ huà jué lún,fù yǔ huáng shān chuán qí shén。
此山虽小据地脊,根压天目排秋旻。cǐ shān suī xiǎo jù dì jí,gēn yā tiān mù pái qiū mín。
三十六峰玉突兀,千一百仞金嶙峋。sān shí liù fēng yù tū wù,qiān yī bǎi rèn jīn lín xún。
广成授丹轩辕炼,至今草木含阳春。guǎng chéng shòu dān xuān yuán liàn,zhì jīn cǎo mù hán yáng chūn。
病夫投袂见起色,拟踏青鞋寻隐沦。bìng fū tóu mèi jiàn qǐ sè,nǐ tà qīng xié xún yǐn lún。
人言吴生不复此山住,大艑峨舸五湖水。rén yán wú shēng bù fù cǐ shān zhù,dà biàn é gě wǔ hú shuǐ。
前者长干一醉归,橐装尽付金陵子。qián zhě zhǎng gàn yī zuì guī,tuó zhuāng jǐn fù jīn líng zi。
已同嘉宾令财尽,复慕琅琊为情死。yǐ tóng jiā bīn lìng cái jǐn,fù mù láng yá wèi qíng sǐ。
真州桥边酒似油,长卿去逐文君游。zhēn zhōu qiáo biān jiǔ shì yóu,zhǎng qīng qù zhú wén jūn yóu。
壁立犹存上林赋,衣单不典鹔鹴裘。bì lì yóu cún shàng lín fù,yī dān bù diǎn sù shuāng qiú。
此山猿鹤夜啼怨,其若吴生方掉头。cǐ shān yuán hè yè tí yuàn,qí ruò wú shēng fāng diào tóu。
呜呼人间奇事不易述,宗生欲挟众山归,吴生欲挟黄山出。wū hū rén jiān qí shì bù yì shù,zōng shēng yù xié zhòng shān guī,wú shēng yù xié huáng shān chū。
男儿有心复有足,安能兀兀穷岩守苓术。nán ér yǒu xīn fù yǒu zú,ān néng wù wù qióng yán shǒu líng shù。
要使兹山长属君,吾歌与榖丹青笔。yào shǐ zī shān zhǎng shǔ jūn,wú gē yǔ gǔ dān qīng bǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

过亡妾殡所有感

王世贞

衫罗襚彩纵横叠,胡粉胭脂满鉴装。shān luó suì cǎi zòng héng dié,hú fěn yān zhī mǎn jiàn zhuāng。
处处精神新分例,不曾听唤第三房。chù chù jīng shén xīn fēn lì,bù céng tīng huàn dì sān fáng。

过亡妾殡所有感

王世贞

一尊浇罢自支颐,是妾须歌薄命辞。yī zūn jiāo bà zì zhī yí,shì qiè xū gē báo mìng cí。
今日使君收涕后,药垆禅榻暂相随。jīn rì shǐ jūn shōu tì hòu,yào lú chán tà zàn xiāng suí。

偶题

王世贞

许由能乞万乘身,归卧箕山天地新。xǔ yóu néng qǐ wàn chéng shēn,guī wò jī shān tiān dì xīn。
过宿翻为窃屦客,饮流仍遇弃瓢人。guò sù fān wèi qiè jù kè,yǐn liú réng yù qì piáo rén。

闻南中流言有感

王世贞

朝成嫫母昨夷光,未必蛾眉一夜霜。cháo chéng mó mǔ zuó yí guāng,wèi bì é méi yī yè shuāng。
何似村中浣纱去,任他明月照空房。hé shì cūn zhōng huàn shā qù,rèn tā míng yuè zhào kōng fáng。

闻南中流言有感

王世贞

累身元只是虚名,损尽虚名事事轻。lèi shēn yuán zhǐ shì xū míng,sǔn jǐn xū míng shì shì qīng。
折莫酒垆禅榻伴,也能驱遣过残生。zhé mò jiǔ lú chán tà bàn,yě néng qū qiǎn guò cán shēng。

闻南中流言有感

王世贞

偶然文字落尘寰,耐可争名眼睫间。ǒu rán wén zì luò chén huán,nài kě zhēng míng yǎn jié jiān。
侧理细书三万纸,自封云检施名山。cè lǐ xì shū sān wàn zhǐ,zì fēng yún jiǎn shī míng shān。

闻南中流言有感

王世贞

裁呼小草便无闻,只为惭他誓墓文。cái hū xiǎo cǎo biàn wú wén,zhǐ wèi cán tā shì mù wén。
若道长安车马色,春风吹作五陵云。ruò dào zhǎng ān chē mǎ sè,chūn fēng chuī zuò wǔ líng yún。

瞻美有子两月而夭走慰二绝

王世贞

一枝兰折委春烟,听说何人不解怜。yī zhī lán zhé wěi chūn yān,tīng shuō hé rén bù jiě lián。
掌上明珠看似月,君家只得两回圆。zhǎng shàng míng zhū kàn shì yuè,jūn jiā zhǐ dé liǎng huí yuán。

瞻美有子两月而夭走慰二绝

王世贞

莫言夷甫太钟情,情到东门强自轻。mò yán yí fǔ tài zhōng qíng,qíng dào dōng mén qiáng zì qīng。
留得蓝田种时法,不愁无地出兼城。liú dé lán tián zhǒng shí fǎ,bù chóu wú dì chū jiān chéng。

题钱叔宝临大姚村图

王世贞

王孙自是真龙种,画笔居然掩虎儿。wáng sūn zì shì zhēn lóng zhǒng,huà bǐ jū rán yǎn hǔ ér。
何必大姚村下问,米家山色见应知。hé bì dà yáo cūn xià wèn,mǐ jiā shān sè jiàn yīng zhī。

题画四首

王世贞

千条杨柳弄如烟,漠漠轻阴好系船。qiān tiáo yáng liǔ nòng rú yān,mò mò qīng yīn hǎo xì chuán。
行到酒家须少住,莫教孤负杖头钱。xíng dào jiǔ jiā xū shǎo zhù,mò jiào gū fù zhàng tóu qián。

题画四首

王世贞

秋老苍山俱是骨,枫丹独树有馀姿。qiū lǎo cāng shān jù shì gǔ,fēng dān dú shù yǒu yú zī。
屋头飞瀑挂不断,兴在忘言拄颊时。wū tóu fēi pù guà bù duàn,xīng zài wàng yán zhǔ jiá shí。

题画四首

王世贞

千崖落木自苍苍,驴背看山了不忙。qiān yá luò mù zì cāng cāng,lǘ bèi kàn shān le bù máng。
欲觅九秋无限色,从君叩取小奚囊。yù mì jiǔ qiū wú xiàn sè,cóng jūn kòu qǔ xiǎo xī náng。

题画四首

王世贞

青山绿树杳难分,忽断中间是白云。qīng shān lǜ shù yǎo nán fēn,hū duàn zhōng jiān shì bái yún。
欲买一椽深处住,不教名姓向人闻。yù mǎi yī chuán shēn chù zhù,bù jiào míng xìng xiàng rén wén。

冯子潜将有庐山武夷之游索一绝句为赠

王世贞

匡庐五老五白龙,武夷九曲九芙蓉。kuāng lú wǔ lǎo wǔ bái lóng,wǔ yí jiǔ qū jiǔ fú róng。
高秋赠尔青鞋去,踏破寒云千万重。gāo qiū zèng ěr qīng xié qù,tà pò hán yún qiān wàn zhòng。