古诗词

崌崃歌题画赠张中丞肖甫

王世贞

帝遣鸿蒙奠西极,擘作崌崃两拳石。dì qiǎn hóng méng diàn xī jí,bāi zuò jū lái liǎng quán shí。
南含女几万叠青,下注岷江双练白。nán hán nǚ jǐ wàn dié qīng,xià zhù mín jiāng shuāng liàn bái。
峰顶平悬日月观,泉端对写烟霞色。fēng dǐng píng xuán rì yuè guān,quán duān duì xiě yān xiá sè。
严道之阳绝紫金,勾檷以往无白璧。yán dào zhī yáng jué zǐ jīn,gōu nǐ yǐ wǎng wú bái bì。
岂谓扶舆歇灵秀,固知真宰钟词伯。qǐ wèi fú yú xiē líng xiù,gù zhī zhēn zǎi zhōng cí bó。
中丞昔时此中居,羚㚟为友龙蛇俱。zhōng chéng xī shí cǐ zhōng jū,líng chuò wèi yǒu lóng shé jù。
空庭种药成书带,大鸟衔鳣非䲀鱼。kōng tíng zhǒng yào chéng shū dài,dà niǎo xián zhān fēi zhì yú。
铭就孟阳输剑阁,赋成得意荐相如。míng jiù mèng yáng shū jiàn gé,fù chéng dé yì jiàn xiāng rú。
南山猿呼北山鹤,九折驱车亦不恶。nán shān yuán hū běi shān hè,jiǔ zhé qū chē yì bù è。
二华星窥一帐褰,三江雪喷千帆落。èr huá xīng kuī yī zhàng qiān,sān jiāng xuě pēn qiān fān luò。
宾从如云拥朝暮,旌旗合遝横寥廓。bīn cóng rú yún yōng cháo mù,jīng qí hé tà héng liáo kuò。
犹自踟蹰思锦乡,莼鲈乍发步兵狂。yóu zì chí chú sī jǐn xiāng,chún lú zhà fā bù bīng kuáng。
东吴王孙画岝崿,西蜀公子神飞扬。dōng wú wáng sūn huà zuò è,xī shǔ gōng zi shén fēi yáng。
初疑笔作蛾眉妩,便欲身依白帝傍。chū yí bǐ zuò é méi wǔ,biàn yù shēn yī bái dì bàng。
野夫为挽中丞住,不作中丞意中句。yě fū wèi wǎn zhōng chéng zhù,bù zuò zhōng chéng yì zhōng jù。
文成赤松事已远,壮武青萍喜初遇。wén chéng chì sōng shì yǐ yuǎn,zhuàng wǔ qīng píng xǐ chū yù。
况乃潘舆处处安,何烦却返王阳驭。kuàng nǎi pān yú chù chù ān,hé fán què fǎn wáng yáng yù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题李于鳞赠子与守汝南序后

王世贞

风雨千林剑色分,中原吾党渐离群。fēng yǔ qiān lín jiàn sè fēn,zhōng yuán wú dǎng jiàn lí qún。
莫言天上无推毂,总向青山领白云。mò yán tiān shàng wú tuī gǔ,zǒng xiàng qīng shān lǐng bái yún。

题李于鳞赠子与守汝南序后

王世贞

曾将仙籍问三山,次第安期与大还。céng jiāng xiān jí wèn sān shān,cì dì ān qī yǔ dà hái。
惟有吴郎浑未得,至今踪迹在人间。wéi yǒu wú láng hún wèi dé,zhì jīn zōng jì zài rén jiān。

重九日登高怀故人

王世贞

频年摇落伴风尘,回首连枝泪满巾。pín nián yáo luò bàn fēng chén,huí shǒu lián zhī lèi mǎn jīn。
今朝兄弟茱萸酒,却向天涯忆远人。jīn cháo xiōng dì zhū yú jiǔ,què xiàng tiān yá yì yuǎn rén。

为谢道士题兰卷

王世贞

离离九畹暗香来,读罢玄经手自栽。lí lí jiǔ wǎn àn xiāng lái,dú bà xuán jīng shǒu zì zāi。
莫倚谢家庭内物,不知新种在蓬莱。mò yǐ xiè jiā tíng nèi wù,bù zhī xīn zhǒng zài péng lái。

客谈李于鳞事有感

王世贞

衡门秋色远京尘,畏客时时称采薪。héng mén qiū sè yuǎn jīng chén,wèi kè shí shí chēng cǎi xīn。
莫为问奇容载酒,近来年少易窥人。mò wèi wèn qí róng zài jiǔ,jìn lái nián shǎo yì kuī rén。

题宾竹山房为李炼师作

王世贞

千挺琅玕秋色新,清泉白石自为邻。qiān tǐng láng gān qiū sè xīn,qīng quán bái shí zì wèi lín。
阿猷元解吾家语,但过何须问主人。ā yóu yuán jiě wú jiā yǔ,dàn guò hé xū wèn zhǔ rén。

寄张广平助甫六首

王世贞

自甘愚谷五经春,无限天涯草色新。zì gān yú gǔ wǔ jīng chūn,wú xiàn tiān yá cǎo sè xīn。
纵有除书应懒读,广平还是折腰人。zòng yǒu chú shū yīng lǎn dú,guǎng píng hái shì zhé yāo rén。

寄张广平助甫六首

王世贞

当年宣室受釐开,绛灌如闻也爱才。dāng nián xuān shì shòu lí kāi,jiàng guàn rú wén yě ài cái。
三辅去天今尺五,何人解放贾生回。sān fǔ qù tiān jīn chǐ wǔ,hé rén jiě fàng jiǎ shēng huí。

寄张广平助甫六首

王世贞

蛾眉萧飒不禁寒,青镜流年懒自看。é méi xiāo sà bù jìn hán,qīng jìng liú nián lǎn zì kàn。
大有丛台歌舞在,莫将行步怨邯郸。dà yǒu cóng tái gē wǔ zài,mò jiāng xíng bù yuàn hán dān。

寄张广平助甫六首

王世贞

可随桃李恨春风,曾是春风掌握中。kě suí táo lǐ hèn chūn fēng,céng shì chūn fēng zhǎng wò zhōng。
千尺乔松万年雪,不知天地为谁功。qiān chǐ qiáo sōng wàn nián xuě,bù zhī tiān dì wèi shuí gōng。

寄张广平助甫六首

王世贞

愁闻平子赋归田,半刺翱翔亦可怜。chóu wén píng zi fù guī tián,bàn cì áo xiáng yì kě lián。
老病束书黄犊角,不烦重数好文年。lǎo bìng shù shū huáng dú jiǎo,bù fán zhòng shù hǎo wén nián。

寄张广平助甫六首

王世贞

雨色丹枫半掩扉,交游尺素渐来稀。yǔ sè dān fēng bàn yǎn fēi,jiāo yóu chǐ sù jiàn lái xī。
无端最是随阳鸟,只作青云一处飞。wú duān zuì shì suí yáng niǎo,zhǐ zuò qīng yún yī chù fēi。

偶成

王世贞

骨肉都卢业海中,偶然相聚便生风。gǔ ròu dōu lú yè hǎi zhōng,ǒu rán xiāng jù biàn shēng fēng。
何如学取庞居士,了却无生事事空。hé rú xué qǔ páng jū shì,le què wú shēng shì shì kōng。

偶成

王世贞

三载寒庐梦不成,悔将馀债伴残生。sān zài hán lú mèng bù chéng,huǐ jiāng yú zhài bàn cán shēng。
南楼酒力初微后,依旧萧萧夜雨声。nán lóu jiǔ lì chū wēi hòu,yī jiù xiāo xiāo yè yǔ shēng。

题竹赠沈山人

王世贞

小径初抽碧玉枝,澹烟零雨揔相宜。xiǎo jìng chū chōu bì yù zhī,dàn yān líng yǔ zǒng xiāng yí。
知君欲写江湖色,懒向梁王赋夹池。zhī jūn yù xiě jiāng hú sè,lǎn xiàng liáng wáng fù jiā chí。