古诗词

崌崃歌题画赠张中丞肖甫

王世贞

帝遣鸿蒙奠西极,擘作崌崃两拳石。dì qiǎn hóng méng diàn xī jí,bāi zuò jū lái liǎng quán shí。
南含女几万叠青,下注岷江双练白。nán hán nǚ jǐ wàn dié qīng,xià zhù mín jiāng shuāng liàn bái。
峰顶平悬日月观,泉端对写烟霞色。fēng dǐng píng xuán rì yuè guān,quán duān duì xiě yān xiá sè。
严道之阳绝紫金,勾檷以往无白璧。yán dào zhī yáng jué zǐ jīn,gōu nǐ yǐ wǎng wú bái bì。
岂谓扶舆歇灵秀,固知真宰钟词伯。qǐ wèi fú yú xiē líng xiù,gù zhī zhēn zǎi zhōng cí bó。
中丞昔时此中居,羚㚟为友龙蛇俱。zhōng chéng xī shí cǐ zhōng jū,líng chuò wèi yǒu lóng shé jù。
空庭种药成书带,大鸟衔鳣非䲀鱼。kōng tíng zhǒng yào chéng shū dài,dà niǎo xián zhān fēi zhì yú。
铭就孟阳输剑阁,赋成得意荐相如。míng jiù mèng yáng shū jiàn gé,fù chéng dé yì jiàn xiāng rú。
南山猿呼北山鹤,九折驱车亦不恶。nán shān yuán hū běi shān hè,jiǔ zhé qū chē yì bù è。
二华星窥一帐褰,三江雪喷千帆落。èr huá xīng kuī yī zhàng qiān,sān jiāng xuě pēn qiān fān luò。
宾从如云拥朝暮,旌旗合遝横寥廓。bīn cóng rú yún yōng cháo mù,jīng qí hé tà héng liáo kuò。
犹自踟蹰思锦乡,莼鲈乍发步兵狂。yóu zì chí chú sī jǐn xiāng,chún lú zhà fā bù bīng kuáng。
东吴王孙画岝崿,西蜀公子神飞扬。dōng wú wáng sūn huà zuò è,xī shǔ gōng zi shén fēi yáng。
初疑笔作蛾眉妩,便欲身依白帝傍。chū yí bǐ zuò é méi wǔ,biàn yù shēn yī bái dì bàng。
野夫为挽中丞住,不作中丞意中句。yě fū wèi wǎn zhōng chéng zhù,bù zuò zhōng chéng yì zhōng jù。
文成赤松事已远,壮武青萍喜初遇。wén chéng chì sōng shì yǐ yuǎn,zhuàng wǔ qīng píng xǐ chū yù。
况乃潘舆处处安,何烦却返王阳驭。kuàng nǎi pān yú chù chù ān,hé fán què fǎn wáng yáng yù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

曹子晋有狭邪之游以余一言而绝扁舟特造白下见谢壮其意留之十日乃去身心家国之感别自有之不以子晋也

王世贞

末路解绳迹,少年多侠游。mò lù jiě shéng jì,shǎo nián duō xiá yóu。
生能学周处,吾岂厌曹丘。shēng néng xué zhōu chù,wú qǐ yàn cáo qiū。
十日丹阳酒,三江白版舟。shí rì dān yáng jiǔ,sān jiāng bái bǎn zhōu。
故园无限泪,黯淡不成收。gù yuán wú xiàn lèi,àn dàn bù chéng shōu。

奉送大司徒王公入贺万寿

王世贞

嵩岳将传响,明河可问津。sōng yuè jiāng chuán xiǎng,míng hé kě wèn jīn。
锦帆悬日月,朱履蹑星辰。jǐn fān xuán rì yuè,zhū lǚ niè xīng chén。
陛下唐虞主,司农社稷臣。bì xià táng yú zhǔ,sī nóng shè jì chén。
倘陈金鉴录,须及茧丝民。tǎng chén jīn jiàn lù,xū jí jiǎn sī mín。

黄生季文论诗有赠

王世贞

怜生初负笈,业已厌儒冠。lián shēng chū fù jí,yè yǐ yàn rú guān。
莫谓成风易,须知和雪难。mò wèi chéng fēng yì,xū zhī hé xuě nán。
一吟头可白,九转灶方丹。yī yín tóu kě bái,jiǔ zhuǎn zào fāng dān。
但有千秋在,何烦世眼看。dàn yǒu qiān qiū zài,hé fán shì yǎn kàn。

陆成叔出新诗俊丽甚然多平康巷中语走笔戏赠且以为风

王世贞

烟月清溪里,风流白苎辞。yān yuè qīng xī lǐ,fēng liú bái zhù cí。
玉台编后出,银字管中吹。yù tái biān hòu chū,yín zì guǎn zhōng chuī。
六代才难尽,三山景尚奇。liù dài cái nán jǐn,sān shān jǐng shàng qí。
毋令小谢后,寂寞使人悲。wú lìng xiǎo xiè hòu,jì mò shǐ rén bēi。

齐王孙仲望邀游清凉寺因成一律兼简陆生

王世贞

淮桂偏招隐,齐门不爱竽。huái guì piān zhāo yǐn,qí mén bù ài yú。
鹿裘行处是,龙种看来殊。lù qiú xíng chù shì,lóng zhǒng kàn lái shū。
并蹑东山屐,双倾从事壶。bìng niè dōng shān jī,shuāng qīng cóng shì hú。
高斋足幽赏,携得士衡无。gāo zhāi zú yōu shǎng,xié dé shì héng wú。

友雅堂为省亭宗侯题

王世贞

不以朱弦贵,悠然山水期。bù yǐ zhū xián guì,yōu rán shān shuǐ qī。
千秋余尚友,二雅乃吾师。qiān qiū yú shàng yǒu,èr yǎ nǎi wú shī。
夙有文堪会,都无俗可医。sù yǒu wén kān huì,dōu wú sú kě yī。
自怜非长者,辙迹废追随。zì lián fēi zhǎng zhě,zhé jì fèi zhuī suí。

友雅堂为省亭宗侯题

王世贞

大雅久不作,知君夙尚深。dà yǎ jiǔ bù zuò,zhī jūn sù shàng shēn。
屏除阿堵物,清得刹那心。píng chú ā dǔ wù,qīng dé shā nà xīn。
有地非金埒,无弦祗素琴。yǒu dì fēi jīn liè,wú xián zhī sù qín。
正平未牢落,北海晚知音。zhèng píng wèi láo luò,běi hǎi wǎn zhī yīn。

哭从子一鸣茂才

王世贞

竹林无小阮,老泪独潸然。zhú lín wú xiǎo ruǎn,lǎo lèi dú shān rán。
贫与生相守,愁从死暂捐。pín yǔ shēng xiāng shǒu,chóu cóng sǐ zàn juān。
肆多赊酒券,囊少卖文钱。sì duō shē jiǔ quàn,náng shǎo mài wén qián。
哭逝人皆有,啼饥更可怜。kū shì rén jiē yǒu,tí jī gèng kě lián。

王承父雨夜过我高斋贻诗颇致鸰原之感聊尔奉酬

王世贞

一片钟山雨,能令旅思惊。yī piàn zhōng shān yǔ,néng lìng lǚ sī jīng。
边鸿方唳影,谷鸟偶嘤鸣。biān hóng fāng lì yǐng,gǔ niǎo ǒu yīng míng。
已自乖兄弟,能无藉友生。yǐ zì guāi xiōng dì,néng wú jí yǒu shēng。
相留小时住,收我泪纵横。xiāng liú xiǎo shí zhù,shōu wǒ lèi zòng héng。

黄山人说仲故文毅公大宗伯石龙公后也投诗示余别去依此为赠

王世贞

司空通德里,宗伯右文朝。sī kōng tōng dé lǐ,zōng bó yòu wén cháo。
自尔毛仍彩,能令木转乔。zì ěr máo réng cǎi,néng lìng mù zhuǎn qiáo。
虹为沧海钓,霞是赤城标。hóng wèi cāng hǎi diào,xiá shì chì chéng biāo。
此日黄金错,投余愧报瑶。cǐ rì huáng jīn cuò,tóu yú kuì bào yáo。

云间徐生故同年少司寇公之少子也挟其艺应试南都乞余诗赠之

王世贞

孺子南州彦,徐卿第几雏。rú zi nán zhōu yàn,xú qīng dì jǐ chú。
家声仍雁塔,国艺向鸿都。jiā shēng réng yàn tǎ,guó yì xiàng hóng dōu。
西弄花堪摘,长干酒可沽。xī nòng huā kān zhāi,zhǎng gàn jiǔ kě gū。
如过爽鸠署,能记履声无。rú guò shuǎng jiū shǔ,néng jì lǚ shēng wú。

寿陈医箕仲父也

王世贞

家是朱陈里,名同秦越人。jiā shì zhū chén lǐ,míng tóng qín yuè rén。
谈诗身外业,颂酒性中真。tán shī shēn wài yè,sòng jiǔ xìng zhōng zhēn。
客种畲山杏,僮收泖水莼。kè zhǒng shē shān xìng,tóng shōu mǎo shuǐ chún。
有儿何必问,孺子岂长贫。yǒu ér hé bì wèn,rú zi qǐ zhǎng pín。

慰吴翁晋失利

王世贞

春官日讨论,本意欲还醇。chūn guān rì tǎo lùn,běn yì yù hái chún。
文苑翻成厄,儒林未睹真。wén yuàn fān chéng è,rú lín wèi dǔ zhēn。
家声三礼旧,诗法五言新。jiā shēng sān lǐ jiù,shī fǎ wǔ yán xīn。
莫以杨朱泪,轻沾建业尘。mò yǐ yáng zhū lèi,qīng zhān jiàn yè chén。

马从甫别六年矣以诗投赠余诗转佳而复不第走笔慰之

王世贞

别汝六年强,居然荷芰裳。bié rǔ liù nián qiáng,jū rán hé jì shang。
虬髯生自赤,鲸力句逾苍。qiú rán shēng zì chì,jīng lì jù yú cāng。
纳履乌衣巷,呼舟朱雀桁。nà lǚ wū yī xiàng,hū zhōu zhū què héng。
公孙无厌苦,垂老始贤良。gōng sūn wú yàn kǔ,chuí lǎo shǐ xián liáng。

乞骸待命于长至不能行礼自嘲

王世贞

漫劳宫监诘,何病不朝天。màn láo gōng jiān jí,hé bìng bù cháo tiān。
奉寝生来懒,拈妆只自怜。fèng qǐn shēng lái lǎn,niān zhuāng zhǐ zì lián。
妒应无可妒,妍则几时妍。dù yīng wú kě dù,yán zé jǐ shí yán。
任有羊车梦,那从到枕边。rèn yǒu yáng chē mèng,nà cóng dào zhěn biān。