古诗词

石公山观日没月出歌

王世贞

我登石公山,其颠据湖心。wǒ dēng shí gōng shān,qí diān jù hú xīn。
东西两轮对出没,东轮黄金西紫金。dōng xī liǎng lún duì chū méi,dōng lún huáng jīn xī zǐ jīn。
紫轮冉冉破天碧,羲和鞭挥六螭息。zǐ lún rǎn rǎn pò tiān bì,xī hé biān huī liù chī xī。
霞使云君俨犹扈,金支翠旗光艴奕。xiá shǐ yún jūn yǎn yóu hù,jīn zhī cuì qí guāng fú yì。
少选东轮际空起,万顷冲波波欲靡。shǎo xuǎn dōng lún jì kōng qǐ,wàn qǐng chōng bō bō yù mí。
稍出为钩渐为玦,馀光如练俄如绮。shāo chū wèi gōu jiàn wèi jué,yú guāng rú liàn é rú qǐ。
狂夫举觞觞不空,时有五彩行其中。kuáng fū jǔ shāng shāng bù kōng,shí yǒu wǔ cǎi xíng qí zhōng。
半岭初收火齐镜,千家仍浸水晶宫。bàn lǐng chū shōu huǒ qí jìng,qiān jiā réng jìn shuǐ jīng gōng。
笑谓此两轮,中藏赤乌白兔,搏弄千古万古。xiào wèi cǐ liǎng lún,zhōng cáng chì wū bái tù,bó nòng qiān gǔ wàn gǔ。
今夕落吾手,匹如宜僚能使丸上复丸下。jīn xī luò wú shǒu,pǐ rú yí liáo néng shǐ wán shàng fù wán xià。
此湖自称等溟渤,往往双眸际穷发。cǐ hú zì chēng děng míng bó,wǎng wǎng shuāng móu jì qióng fā。
那知若木与扶桑,只在三吴一杯阔。nà zhī ruò mù yǔ fú sāng,zhǐ zài sān wú yī bēi kuò。
若论邹衍大九州,更有诸天千日月。ruò lùn zōu yǎn dà jiǔ zhōu,gèng yǒu zhū tiān qiān rì yuè。
六合之外多可疑,君但快饮莫少稽。liù hé zhī wài duō kě yí,jūn dàn kuài yǐn mò shǎo jī。
侧耳徐听鸣天鸡,西轮欲东东亦西。cè ěr xú tīng míng tiān jī,xī lún yù dōng dōng yì xī。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

吴门别李时养二绝

王世贞

君为北客向南征,我是南人暂北行。jūn wèi běi kè xiàng nán zhēng,wǒ shì nán rén zàn běi xíng。
阳鸟欲辞春燕至,那能不起故园情。yáng niǎo yù cí chūn yàn zhì,nà néng bù qǐ gù yuán qíng。

吴门别李时养二绝

王世贞

怪汝深杯百不辞,夜央相对各凄其。guài rǔ shēn bēi bǎi bù cí,yè yāng xiāng duì gè qī qí。
朱门酒肉应无限,谁解将情向别离。zhū mén jiǔ ròu yīng wú xiàn,shuí jiě jiāng qíng xiàng bié lí。

端午日小酌

王世贞

榴花乳燕各争新,角黍蒲觞次第陈。liú huā rǔ yàn gè zhēng xīn,jiǎo shǔ pú shāng cì dì chén。
荐罢三闾还自笑,此生难作独醒人。jiàn bà sān lǘ hái zì xiào,cǐ shēng nán zuò dú xǐng rén。

鸟声

王世贞

槐柳阴阴护帝城,春衫载酒爱流莺。huái liǔ yīn yīn hù dì chéng,chūn shān zài jiǔ ài liú yīng。
自是愁人听作泪,不关能唱两般声。zì shì chóu rén tīng zuò lèi,bù guān néng chàng liǎng bān shēng。

鸟声

王世贞

林间姑恶无他语,只解将悲恼客眠。lín jiān gū è wú tā yǔ,zhǐ jiě jiāng bēi nǎo kè mián。
他生未断无明尽,子午山头作杜鹃。tā shēng wèi duàn wú míng jǐn,zi wǔ shān tóu zuò dù juān。

鸟声

王世贞

南风作雨北风晴,布谷朝来也勤耕。nán fēng zuò yǔ běi fēng qíng,bù gǔ cháo lái yě qín gēng。
五湖三亩逃名地,不向人间掷此生。wǔ hú sān mǔ táo míng dì,bù xiàng rén jiān zhì cǐ shēng。

鸟声

王世贞

朝来欲踏蹇驴出,处处精蓝觅酒僧。cháo lái yù tà jiǎn lǘ chū,chù chù jīng lán mì jiǔ sēng。
空林一声行不得,归向空斋诵小乘。kōng lín yī shēng xíng bù dé,guī xiàng kōng zhāi sòng xiǎo chéng。

答寄延绥王中丞慎徵

王世贞

中丞绣斧下青霄,十万军声静不嚣。zhōng chéng xiù fǔ xià qīng xiāo,shí wàn jūn shēng jìng bù xiāo。
何限五原春草色,莫容代马向秦骄。hé xiàn wǔ yuán chūn cǎo sè,mò róng dài mǎ xiàng qín jiāo。

答寄延绥王中丞慎徵

王世贞

北风吹堕五云翰,念我馀生傍钓竿。běi fēng chuī duò wǔ yún hàn,niàn wǒ yú shēng bàng diào gān。
三尺要离无左臂,只留肝胆待君看。sān chǐ yào lí wú zuǒ bì,zhǐ liú gān dǎn dài jūn kàn。

答寄延绥王中丞慎徵

王世贞

十载南冠草莽臣,至今犹愧脱骖人。shí zài nán guān cǎo mǎng chén,zhì jīn yóu kuì tuō cān rén。
那堪一掬酬恩泪,半入渔阳半入秦。nà kān yī jū chóu ēn lèi,bàn rù yú yáng bàn rù qín。

送济南张生授侯门教读还里

王世贞

送君杨柳蓟门青,雨色能令紫马停。sòng jūn yáng liǔ jì mén qīng,yǔ sè néng lìng zǐ mǎ tíng。
莫讶蒯缑歌不起,橐中今是五侯鲭。mò yà kuǎi gōu gē bù qǐ,tuó zhōng jīn shì wǔ hóu qīng。

送济南张生授侯门教读还里

王世贞

侯门正好曳长裾,暂拥双旌过里闾。hóu mén zhèng hǎo yè zhǎng jū,zàn yōng shuāng jīng guò lǐ lǘ。
若到济南人自识,少年曾受伏生书。ruò dào jì nán rén zì shí,shǎo nián céng shòu fú shēng shū。

闻命有感

王世贞

还留上宰翊皇朝,天阔春风处处饶。hái liú shàng zǎi yì huáng cháo,tiān kuò chūn fēng chù chù ráo。
自是清时宽去就,百年兄弟好渔樵。zì shì qīng shí kuān qù jiù,bǎi nián xiōng dì hǎo yú qiáo。

闻命有感

王世贞

空劳名姓玷公车,万死孤臣涕泪馀。kōng láo míng xìng diàn gōng chē,wàn sǐ gū chén tì lèi yú。
但道不堪应过七,可能先草绝交书。dàn dào bù kān yīng guò qī,kě néng xiān cǎo jué jiāo shū。

闻命有感

王世贞

敢从明世拟由巢,穷骨由来怯汉貂。gǎn cóng míng shì nǐ yóu cháo,qióng gǔ yóu lái qiè hàn diāo。
一寸酬恩心未死,岂堪回施伯通桥。yī cùn chóu ēn xīn wèi sǐ,qǐ kān huí shī bó tōng qiáo。