古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

咏物体六十六首梅花

王世贞

江浦波心千叶残,江干木末万花酣。jiāng pǔ bō xīn qiān yè cán,jiāng gàn mù mò wàn huā hān。
夹城含露辉天仗,高堞垂霞护锦官。jiā chéng hán lù huī tiān zhàng,gāo dié chuí xiá hù jǐn guān。
欢似美人临镜坐,愁如思妇怯衣寒。huān shì měi rén lín jìng zuò,chóu rú sī fù qiè yī hán。
幽怀一片凭秋月,桃李如今梦已阑。yōu huái yī piàn píng qiū yuè,táo lǐ rú jīn mèng yǐ lán。

咏物体六十六首梅花

王世贞

湛湛娟娟白露漙,折来纤手映俱寒。zhàn zhàn juān juān bái lù tuán,zhé lái xiān shǒu yìng jù hán。
斜依阿鬌千丝髻,好傍芙蓉七叶冠。xié yī ā tuǒ qiān sī jì,hǎo bàng fú róng qī yè guān。
拥坐金钗愁自失,辟尘犀导懒同看。yōng zuò jīn chāi chóu zì shī,pì chén xī dǎo lǎn tóng kàn。
佳人别有贞心托,倚遍东风十二栏。jiā rén bié yǒu zhēn xīn tuō,yǐ biàn dōng fēng shí èr lán。

咏物体六十六首梅花

王世贞

秋色空庭媚眼明,嫣然衰叶转盈盈。qiū sè kōng tíng mèi yǎn míng,yān rán shuāi yè zhuǎn yíng yíng。
虚怜夏女能倾族,恰比徐娘尚有情。xū lián xià nǚ néng qīng zú,qià bǐ xú niáng shàng yǒu qíng。
裛露丹枫聊借润,拒霜黄菊肯同盟。yì lù dān fēng liáo jiè rùn,jù shuāng huáng jú kěn tóng méng。
春英三五曾涂抹,短蔓长条恨已生。chūn yīng sān wǔ céng tú mǒ,duǎn màn zhǎng tiáo hèn yǐ shēng。

咏物体六十六首梅花

王世贞

峭茜青葱滃不消,苍然岳色满庭皋。qiào qiàn qīng cōng wēng bù xiāo,cāng rán yuè sè mǎn tíng gāo。
虬髯欲振千林月,凤吹遥翻万壑涛。qiú rán yù zhèn qiān lín yuè,fèng chuī yáo fān wàn hè tāo。
摧挫冰霜心自保,屈盘霄汉意徒高。cuī cuò bīng shuāng xīn zì bǎo,qū pán xiāo hàn yì tú gāo。
坚贞欲有刘生咏,憔悴逢人用解嘲。jiān zhēn yù yǒu liú shēng yǒng,qiáo cuì féng rén yòng jiě cháo。

咏物体六十六首梅花

王世贞

青葱峭茜秋十寻,髯松筱竹云沈深。qīng cōng qiào qiàn qiū shí xún,rán sōng xiǎo zhú yún shěn shēn。
阿阁天空凤双下,吹台风归龙一吟。ā gé tiān kōng fèng shuāng xià,chuī tái fēng guī lóng yī yín。
已闻峄阳足远调,复见露井饶清阴。yǐ wén yì yáng zú yuǎn diào,fù jiàn lù jǐng ráo qīng yīn。
仓皇爨下荷拂拭,未孤衔恩一片心。cāng huáng cuàn xià hé fú shì,wèi gū xián ēn yī piàn xīn。

咏物体六十六首梅花

王世贞

小径时荒辙迹稀,坐看苍翠欲成围。xiǎo jìng shí huāng zhé jì xī,zuò kàn cāng cuì yù chéng wéi。
封云石峭寒生发,过雨庭空湿作衣。fēng yún shí qiào hán shēng fā,guò yǔ tíng kōng shī zuò yī。
露井纷纷残月上,斜阳点点落花飞。lù jǐng fēn fēn cán yuè shàng,xié yáng diǎn diǎn luò huā fēi。
长门亦自经年合,玉辇于今事已非。zhǎng mén yì zì jīng nián hé,yù niǎn yú jīn shì yǐ fēi。

咏物体六十六首菖蒲

王世贞

曾闻异种饶嵩岳,又见枢精应玉衡。céng wén yì zhǒng ráo sōng yuè,yòu jiàn shū jīng yīng yù héng。
老去乾坤专一室,少来泉石便同盟。lǎo qù qián kūn zhuān yī shì,shǎo lái quán shí biàn tóng méng。
仙人数节真堪饵,怨妇怜花枉得名。xiān rén shù jié zhēn kān ěr,yuàn fù lián huā wǎng dé míng。
欲向韩终为弟子,还丹未拟付谁成。yù xiàng hán zhōng wèi dì zi,hái dān wèi nǐ fù shuí chéng。

咏物体六十六首梅花

王世贞

亭午方床鹿梦过,起看纱碧上文波。tíng wǔ fāng chuáng lù mèng guò,qǐ kàn shā bì shàng wén bō。
琮琤半杂淇园竹,摇曳仍疑下泽荷。cóng chēng bàn zá qí yuán zhú,yáo yè réng yí xià zé hé。
太液风低初卷袖,阳台雨细不沾罗。tài yè fēng dī chū juǎn xiù,yáng tái yǔ xì bù zhān luó。
莫言弹事休文苦,听罢秋声恨转多。mò yán dàn shì xiū wén kǔ,tīng bà qiū shēng hèn zhuǎn duō。

咏物体六十六首梅花

王世贞

万条金缕弄轻柔,织雨笼烟不自由。wàn tiáo jīn lǚ nòng qīng róu,zhī yǔ lóng yān bù zì yóu。
皎似王恭初月下,宛如张绪旧风流。jiǎo shì wáng gōng chū yuè xià,wǎn rú zhāng xù jiù fēng liú。
眠腰只益闺中恨,窥眼长牵陌上愁。mián yāo zhǐ yì guī zhōng hèn,kuī yǎn zhǎng qiān mò shàng chóu。
元是白公堤畔种,可能无梦到杭州。yuán shì bái gōng dī pàn zhǒng,kě néng wú mèng dào háng zhōu。

咏物体六十六首梅花

王世贞

百子池头波渺茫,温柔一种别为乡。bǎi zi chí tóu bō miǎo máng,wēn róu yī zhǒng bié wèi xiāng。
移从合浦珠初软,采出蓝田玉更香。yí cóng hé pǔ zhū chū ruǎn,cǎi chū lán tián yù gèng xiāng。
漫道青精能驻色,虚劳白石强撑肠。màn dào qīng jīng néng zhù sè,xū láo bái shí qiáng chēng cháng。
君看自是真仙饵,不乞中黄太乙粮。jūn kàn zì shì zhēn xiān ěr,bù qǐ zhōng huáng tài yǐ liáng。

咏物体六十六首梅花

王世贞

累垂靺鞨青林端,鹦鹉衔春春未残。lèi chuí mò hé qīng lín duān,yīng wǔ xián chūn chūn wèi cán。
粲似玉姬微启笑,煜如金母乍成丹。càn shì yù jī wēi qǐ xiào,yù rú jīn mǔ zhà chéng dān。
栽来并耀明光殿,赐出腾辉赤玉盘。zāi lái bìng yào míng guāng diàn,cì chū téng huī chì yù pán。
不独葡萄先让色,玉门澄酎有馀酸。bù dú pú táo xiān ràng sè,yù mén chéng zhòu yǒu yú suān。

咏物体六十六首梅花

王世贞

丛黄的皪散青森,五月珍苞出上林。cóng huáng de lì sàn qīng sēn,wǔ yuè zhēn bāo chū shàng lín。
初似金丸能辟鸟,复如崖蜜有来禽。chū shì jīn wán néng pì niǎo,fù rú yá mì yǒu lái qín。
夏熟共传司马赋,秋风还记柏梁吟。xià shú gòng chuán sī mǎ fù,qiū fēng hái jì bǎi liáng yín。
只应祠庙登新日,不分含桃宠独深。zhǐ yīng cí miào dēng xīn rì,bù fēn hán táo chǒng dú shēn。

咏物体六十六首梅花

王世贞

吴筵饾饤应无限,不及杨家种最奇。wú yán dòu dìng yīng wú xiàn,bù jí yáng jiā zhǒng zuì qí。
焰焰晴空烧靺鞨,澄澄嘉露滴胭脂。yàn yàn qíng kōng shāo mò hé,chéng chéng jiā lù dī yān zhī。
虚劳驿骑传桑椹,忽忆冰盘荐荔枝。xū láo yì qí chuán sāng shèn,hū yì bīng pán jiàn lì zhī。
散发风林三百颗,可如金阙拜恩时。sàn fā fēng lín sān bǎi kē,kě rú jīn quē bài ēn shí。

咏物体六十六首梅花

王世贞

消渴秋风梦欲苏,珍苞真拟胜醒醐。xiāo kě qiū fēng mèng yù sū,zhēn bāo zhēn nǐ shèng xǐng hú。
朝华露结房中液,夜色星完帐里珠。cháo huá lù jié fáng zhōng yè,yè sè xīng wán zhàng lǐ zhū。
西域酒香眠校尉,上林宫就舍单于。xī yù jiǔ xiāng mián xiào wèi,shàng lín gōng jiù shě dān yú。
君听魏帝当年诏,拟向甘泉借一株。jūn tīng wèi dì dāng nián zhào,nǐ xiàng gān quán jiè yī zhū。

咏物体六十六首梅花

王世贞

曾因骚客称嘉树,从此芳名筐篚间。céng yīn sāo kè chēng jiā shù,cóng cǐ fāng míng kuāng fěi jiān。
淮浦孤踪一水隔,洞庭千颗两峰殷。huái pǔ gū zōng yī shuǐ gé,dòng tíng qiān kē liǎng fēng yīn。
烟霞自与长生液,霜霰翻朱渐老颜。yān xiá zì yǔ zhǎng shēng yè,shuāng xiàn fān zhū jiàn lǎo yán。
棋局便须相伴住,未烦尘世访商山。qí jú biàn xū xiāng bàn zhù,wèi fán chén shì fǎng shāng shān。