古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

黎惟敬内翰沈嘉则张幼于诸君过弇州园分韵

王世贞

青葱竹柏吐余姿,不似长年摇落时。qīng cōng zhú bǎi tǔ yú zī,bù shì zhǎng nián yáo luò shí。
已割溪云充野供,还调涧溜作清丝。yǐ gē xī yún chōng yě gōng,hái diào jiàn liū zuò qīng sī。
客缘探隐难言结,心到论文偶自知。kè yuán tàn yǐn nán yán jié,xīn dào lùn wén ǒu zì zhī。
但许布衣欢十日,未应惆怅问归期。dàn xǔ bù yī huān shí rì,wèi yīng chóu chàng wèn guī qī。

赠名医盛老

王世贞

先朝奕叶尚医郎,御史中丞蚤雁行。xiān cháo yì yè shàng yī láng,yù shǐ zhōng chéng zǎo yàn xíng。
时复闭门如泄柳,忽来施药是长桑。shí fù bì mén rú xiè liǔ,hū lái shī yào shì zhǎng sāng。
胡姬惯识弦中语,弟子能传肘后方。hú jī guàn shí xián zhōng yǔ,dì zi néng chuán zhǒu hòu fāng。
见说刀圭如可借,野夫那怕鬓苍浪。jiàn shuō dāo guī rú kě jiè,yě fū nà pà bìn cāng làng。

丁丑元日试笔

王世贞

今年节物媚吾庐,儿女分行拜起居。jīn nián jié wù mèi wú lú,ér nǚ fēn xíng bài qǐ jū。
官兴尽来知骨肉,主恩深处领樵渔。guān xīng jǐn lái zhī gǔ ròu,zhǔ ēn shēn chù lǐng qiáo yú。
屠苏到我春从晚,爆竹由他岁惯除。tú sū dào wǒ chūn cóng wǎn,bào zhú yóu tā suì guàn chú。
萧散虚窗聊捉笔,可能成就右军书。xiāo sàn xū chuāng liáo zhuō bǐ,kě néng chéng jiù yòu jūn shū。

初正答谢江右潘中丞

王世贞

宦迹流年已并除,词肠酒态未全虚。huàn jì liú nián yǐ bìng chú,cí cháng jiǔ tài wèi quán xū。
山南东道初辞节,江右中丞再寄书。shān nán dōng dào chū cí jié,jiāng yòu zhōng chéng zài jì shū。
文锦细盘衔草鹘,紫琼新脍带冠鱼。wén jǐn xì pán xián cǎo gǔ,zǐ qióng xīn kuài dài guān yú。
莫惊廷尉门犹暖,自是交情古不如。mò jīng tíng wèi mén yóu nuǎn,zì shì jiāo qíng gǔ bù rú。

石丈自滁穆丈自魏贻诗见慰罢官走笔呈谢并抒近况

王世贞

闲门久矣雀堪罗,忽有双珠拂暮过。xián mén jiǔ yǐ què kān luó,hū yǒu shuāng zhū fú mù guò。
阴德总输于氏远,交情终比翟公多。yīn dé zǒng shū yú shì yuǎn,jiāo qíng zhōng bǐ dí gōng duō。
数拳地借包山色,一曲天留镜水波。shù quán dì jiè bāo shān sè,yī qū tiān liú jìng shuǐ bō。
在昔相思须命驾,可能携手问烟萝。zài xī xiāng sī xū mìng jià,kě néng xié shǒu wèn yān luó。

石丈自滁穆丈自魏贻诗见慰罢官走笔呈谢并抒近况

王世贞

初从纳节号闲人,踪迹空劳两地论。chū cóng nà jié hào xián rén,zōng jì kōng láo liǎng dì lùn。
居魏江湖怀北阙,环滁山水惜孤臣。jū wèi jiāng hú huái běi quē,huán chú shān shuǐ xī gū chén。
听鸡起候村梅曙,泛蚁偷争野老春。tīng jī qǐ hòu cūn méi shǔ,fàn yǐ tōu zhēng yě lǎo chūn。
如此风光真自好,可容长作半闲身。rú cǐ fēng guāng zhēn zì hǎo,kě róng zhǎng zuò bàn xián shēn。

莫子良方伯以花朝自感诗见贻率尔奉答

王世贞

短蓬风色昼凄其,诵尔花朝感叹词。duǎn péng fēng sè zhòu qī qí,sòng ěr huā cháo gǎn tàn cí。
众卉只知为雨勒,乔松元自得春迟。zhòng huì zhǐ zhī wèi yǔ lēi,qiáo sōng yuán zì dé chūn chí。
纵今芳意如平仲,已有幽心付子规。zòng jīn fāng yì rú píng zhòng,yǐ yǒu yōu xīn fù zi guī。
转眼繁华何足问,只应商略岁寒时。zhuǎn yǎn fán huá hé zú wèn,zhǐ yīng shāng lüè suì hán shí。

莫方伯子良与子云卿追饯松江道中留赠

王世贞

小舫飞觞不厌频,交情父子更谁真。xiǎo fǎng fēi shāng bù yàn pín,jiāo qíng fù zi gèng shuí zhēn。
青云未晓弹冠意,明月元多按剑人。qīng yún wèi xiǎo dàn guān yì,míng yuè yuán duō àn jiàn rén。
总是众知龙卧稳,也还身睹凤毛新。zǒng shì zhòng zhī lóng wò wěn,yě hái shēn dǔ fèng máo xīn。
临岐一扇书双美,此日难教谢傅论。lín qí yī shàn shū shuāng měi,cǐ rì nán jiào xiè fù lùn。

太师存翁相公以元旦家燕诗见示次韵

王世贞

山中宰相启初筵,乍有修风绿野前。shān zhōng zǎi xiāng qǐ chū yán,zhà yǒu xiū fēng lǜ yě qián。
北阙定书南极瑞,老臣亲致太平年。běi quē dìng shū nán jí ruì,lǎo chén qīn zhì tài píng nián。
尊开四代长宜柏,烛忆三朝旧赐莲。zūn kāi sì dài zhǎng yí bǎi,zhú yì sān cháo jiù cì lián。
见说新诗传欲遍,江南草色已油然。jiàn shuō xīn shī chuán yù biàn,jiāng nán cǎo sè yǐ yóu rán。

解任后得明卿罢官报寄赠二章

王世贞

参差尺一谢朝班,回首风尘梦寐间。cān chà chǐ yī xiè cháo bān,huí shǒu fēng chén mèng mèi jiān。
敢谓清时稀白简,居然薄命损朱颜。gǎn wèi qīng shí xī bái jiǎn,jū rán báo mìng sǔn zhū yán。
浮云久自深吾辈,春雪犹能近故山。fú yún jiǔ zì shēn wú bèi,chūn xuě yóu néng jìn gù shān。
世态纷纷何足道,与君偷得到头闲。shì tài fēn fēn hé zú dào,yǔ jūn tōu dé dào tóu xián。

解任后得明卿罢官报寄赠二章

王世贞

邮书一到不堪闻,起剔残灯坐夜分。yóu shū yī dào bù kān wén,qǐ tī cán dēng zuò yè fēn。
塞马论来终是失,冥鸿去后许谁群。sāi mǎ lùn lái zhōng shì shī,míng hóng qù hòu xǔ shuí qún。
无妨中散来千里,更喜延之咏五君。wú fáng zhōng sàn lái qiān lǐ,gèng xǐ yán zhī yǒng wǔ jūn。
与说近踪应稍慰,买山全占洞庭云。yǔ shuō jìn zōng yīng shāo wèi,mǎi shān quán zhàn dòng tíng yún。

答于鳦先

王世贞

一春孤抱叹无当,行卷初开喜欲狂。yī chūn gū bào tàn wú dāng,xíng juǎn chū kāi xǐ yù kuáng。
今日君王应爱少,古时童子解为郎。jīn rì jūn wáng yīng ài shǎo,gǔ shí tóng zi jiě wèi láng。
群珠拣尽无鱼目,六翮成来肯雁行。qún zhū jiǎn jǐn wú yú mù,liù hé chéng lái kěn yàn xíng。
莫道李膺门第峻,久容文举独升床。mò dào lǐ yīng mén dì jùn,jiǔ róng wén jǔ dú shēng chuáng。

林近夫朝回时返岭外以诗见寄感而有答

王世贞

杯酒沉沉且杜机,新诗一读泪堪挥。bēi jiǔ chén chén qiě dù jī,xīn shī yī dú lèi kān huī。
谁能汉省分凫舄,便向吴山问薜衣。shuí néng hàn shěng fēn fú xì,biàn xiàng wú shān wèn bì yī。
客许故情销骨后,自怜前事捧心非。kè xǔ gù qíng xiāo gǔ hòu,zì lián qián shì pěng xīn fēi。
封书欲发还多感,纵有梅花驿骑稀。fēng shū yù fā hái duō gǎn,zòng yǒu méi huā yì qí xī。

偶写近况

王世贞

三抛符印返江乡,其奈差池五十强。sān pāo fú yìn fǎn jiāng xiāng,qí nài chà chí wǔ shí qiáng。
懒胜世情无一可,醒多春夜亦成长。lǎn shèng shì qíng wú yī kě,xǐng duō chūn yè yì chéng zhǎng。
文章薄晓才难继,儿女粗安事未偿。wén zhāng báo xiǎo cái nán jì,ér nǚ cū ān shì wèi cháng。
甚欲掩关抽二藏,天宫净土总茫茫。shén yù yǎn guān chōu èr cáng,tiān gōng jìng tǔ zǒng máng máng。

旧有诗赠月溪上人将十年今春至吾州讲经毕过我小祇园言别更成一章赠之

王世贞

十年高坐许重登,不向无机说小乘。shí nián gāo zuò xǔ zhòng dēng,bù xiàng wú jī shuō xiǎo chéng。
破尽六宗犹竖拂,听来半偈是传灯。pò jǐn liù zōng yóu shù fú,tīng lái bàn jì shì chuán dēng。
谈时舍利祥光显,到处军持法雨兴。tán shí shě lì xiáng guāng xiǎn,dào chù jūn chí fǎ yǔ xīng。
若问中丞何似业,居然退院一闲僧。ruò wèn zhōng chéng hé shì yè,jū rán tuì yuàn yī xián sēng。