古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

将断文字缘作此

王世贞

奇人纵可敌扬雄,才鬼那能胜葛洪。qí rén zòng kě dí yáng xióng,cái guǐ nà néng shèng gé hóng。
仙字啮完还作蠹,古文雕尽仅名虫。xiān zì niè wán hái zuò dù,gǔ wén diāo jǐn jǐn míng chóng。
迂谋欲寄千秋后,夙业都收一寸中。yū móu yù jì qiān qiū hòu,sù yè dōu shōu yī cùn zhōng。
最好祖龙真解事,谈天非马顿成空。zuì hǎo zǔ lóng zhēn jiě shì,tán tiān fēi mǎ dùn chéng kōng。

将断文字缘作此

王世贞

春来约略保残身,第一先教笔砚尘。chūn lái yuē lüè bǎo cán shēn,dì yī xiān jiào bǐ yàn chén。
不出幸逃歌凤句,空言羞博爱龙人。bù chū xìng táo gē fèng jù,kōng yán xiū bó ài lóng rén。
冰弦断尽琴心显,藓匣埋深剑气真。bīng xián duàn jǐn qín xīn xiǎn,xiǎn xiá mái shēn jiàn qì zhēn。
会得维摩法门意,孤峰何处不嶙峋。huì dé wéi mó fǎ mén yì,gū fēng hé chù bù lín xún。

寿行太仆卿徐明宇七十

王世贞

惠文冠挂白云深,家傍仙源可易寻。huì wén guān guà bái yún shēn,jiā bàng xiān yuán kě yì xún。
傲世松筠长借色,及门桃李尽成阴。ào shì sōng yún zhǎng jiè sè,jí mén táo lǐ jǐn chéng yīn。
笈藏玄女三符字,书阐羲皇万古心。jí cáng xuán nǚ sān fú zì,shū chǎn xī huáng wàn gǔ xīn。
七十纵稀何足颂,他年须献武侯箴。qī shí zòng xī hé zú sòng,tā nián xū xiàn wǔ hóu zhēn。

吴明卿大参挟方山人仲美王太学行父以三月三日访我弇园与家弟敬美曹子念骐儿小集分韵得林字

王世贞

□□风流可重寻,足音欢剧泪沾襟。fēng liú kě zhòng xún,zú yīn huān jù lèi zhān jīn。
不教剡渚成归易,为感南皮旧侠深。bù jiào shàn zhǔ chéng guī yì,wèi gǎn nán pí jiù xiá shēn。
度曲遏云千树响,回桡弄水百花阴。dù qū è yún qiān shù xiǎng,huí ráo nòng shuǐ bǎi huā yīn。
兰亭故是吾家禊,名数依稀更竹林。lán tíng gù shì wú jiā xì,míng shù yī xī gèng zhú lín。

明卿与诸君过澹圃分韵得穷字

王世贞

无辖何须畏孟公,家园不腆有春风。wú xiá hé xū wèi mèng gōng,jiā yuán bù tiǎn yǒu chūn fēng。
昼长榆影傀俄后,溪静人声杳霭中。zhòu zhǎng yú yǐng guī é hòu,xī jìng rén shēng yǎo ǎi zhōng。
奏我朱弦吴楚合,感君青眼弟兄同。zòu wǒ zhū xián wú chǔ hé,gǎn jūn qīng yǎn dì xiōng tóng。
兴来俗物难轻败,源隐桃花未怕穷。xīng lái sú wù nán qīng bài,yuán yǐn táo huā wèi pà qióng。

明卿诸君再过弇园分韵得园字

王世贞

日日呼儿扫筚门,即看春夜为谁繁。rì rì hū ér sǎo bì mén,jí kàn chūn yè wèi shuí fán。
论心自古平原酒,有句重过何氏园。lùn xīn zì gǔ píng yuán jiǔ,yǒu jù zhòng guò hé shì yuán。
移病故人当不厌,避贤词客暂称尊。yí bìng gù rén dāng bù yàn,bì xián cí kè zàn chēng zūn。
唯怜济胜无多具,报尔空梁落月魂。wéi lián jì shèng wú duō jù,bào ěr kōng liáng luò yuè hún。

明卿走酹先司马墓贞以病不克从仅家弟侍行志痛志感

王世贞

垄首愁云结夜台,墓田松柏恸余栽。lǒng shǒu chóu yún jié yè tái,mù tián sōng bǎi tòng yú zāi。
百年玄草侯芭在,万里生刍孺子来。bǎi nián xuán cǎo hóu bā zài,wàn lǐ shēng chú rú zi lái。
羁病转深乌鸟痛,独栖谁和鹡鸰哀。jī bìng zhuǎn shēn wū niǎo tòng,dú qī shuí hé jí líng āi。
但悬吴剑宁论晚,何事星文黯不开。dàn xuán wú jiàn níng lùn wǎn,hé shì xīng wén àn bù kāi。

赠邹黄州彦吉迁闽学宪彦吉之先为宋忠公浩其外大王父则魏恭简公尝视两省学政者也

王世贞

骊歌赤壁尚相闻,绛帐闽天已似云。lí gē chì bì shàng xiāng wén,jiàng zhàng mǐn tiān yǐ shì yún。
不为圣朝偏贵少,几人循吏复能文。bù wèi shèng cháo piān guì shǎo,jǐ rén xún lì fù néng wén。
道乡遗脉从看大,宅相余光久借分。dào xiāng yí mài cóng kàn dà,zhái xiāng yú guāng jiǔ jiè fēn。
处处江山俱动色,一诗先报武夷君。chù chù jiāng shān jù dòng sè,yī shī xiān bào wǔ yí jūn。

方仲美博学有文而时时使酒依吴明卿居武昌从访弇中有赠

王世贞

别我方千近十年,武昌鱼美足留连。bié wǒ fāng qiān jìn shí nián,wǔ chāng yú měi zú liú lián。
书从七略能穷讨,字向三仓有秘传。shū cóng qī lüè néng qióng tǎo,zì xiàng sān cāng yǒu mì chuán。
倚醉漫夸文举客,长贫忍挟退之钱。yǐ zuì màn kuā wén jǔ kè,zhǎng pín rěn xié tuì zhī qián。
纵令相见无饶润,去后那能不可怜。zòng lìng xiāng jiàn wú ráo rùn,qù hòu nà néng bù kě lián。

王家驭提学春夏之际连得二丈夫子以诗贺之再责开宴

王世贞

紫气充闾瑞不孤,为夸英物重呱呱。zǐ qì chōng lǘ ruì bù gū,wèi kuā yīng wù zhòng gū gū。
天门累送麒麟石,海国双辉老蚌珠。tiān mén lèi sòng qí lín shí,hǎi guó shuāng huī lǎo bàng zhū。
同岁也堪名达适,及秋争指字之无。tóng suì yě kān míng dá shì,jí qiū zhēng zhǐ zì zhī wú。
但教汤饼频频会,何必论功始见呼。dàn jiào tāng bǐng pín pín huì,hé bì lùn gōng shǐ jiàn hū。

与元驭宗伯家驭及吾弟敬美二学宪陪杨大宗伯月夜沿流泊西墅作

王世贞

娄子城头生暮烟,坐深争爱月娟娟。lóu zi chéng tóu shēng mù yān,zuò shēn zhēng ài yuè juān juān。
兰桡信水知何处,蜡屐穿林亦偶然。lán ráo xìn shuǐ zhī hé chù,là jī chuān lín yì ǒu rán。
但语襟期俱有素,即谈朝市不妨玄。dàn yǔ jīn qī jù yǒu sù,jí tán cháo shì bù fáng xuán。
机忘已信眠鸥熟,绶解那劳醉尉怜。jī wàng yǐ xìn mián ōu shú,shòu jiě nà láo zuì wèi lián。

送殷无美赴夷陵守

王世贞

十年清问满公车,今睹方州建隼旟。shí nián qīng wèn mǎn gōng chē,jīn dǔ fāng zhōu jiàn sǔn yú。
东下江平知禹凿,西来土黑是秦余。dōng xià jiāng píng zhī yǔ záo,xī lái tǔ hēi shì qín yú。
渚宫人去烟俱冷,巫峡才多雪不如。zhǔ gōng rén qù yān jù lěng,wū xiá cái duō xuě bù rú。
俱道大夫饶赋咏,莫因天远废双鱼。jù dào dà fū ráo fù yǒng,mò yīn tiān yuǎn fèi shuāng yú。

大中丞马公昔建节渚宫余忝气分之雅兹抚有江右贻书慰存赋得一律志谢兼简公部人邓太史

王世贞

棠阴故傍渚宫多,槐色新从南浦过。táng yīn gù bàng zhǔ gōng duō,huái sè xīn cóng nán pǔ guò。
此日五溪怀马援,当年一疏忝常何。cǐ rì wǔ xī huái mǎ yuán,dāng nián yī shū tiǎn cháng hé。
鱼椷远结缠绵意,锦段难为报按歌。yú jiān yuǎn jié chán mián yì,jǐn duàn nán wèi bào àn gē。
宇下岂无徐孺子,可能回驾访烟萝。yǔ xià qǐ wú xú rú zi,kě néng huí jià fǎng yān luó。

送顾太史病起还朝

王世贞

片帆无恙阖闾城,起色江潮早暮平。piàn fān wú yàng hé lǘ chéng,qǐ sè jiāng cháo zǎo mù píng。
定有朝霞凌玉笋,可因秋月傍金茎。dìng yǒu cháo xiá líng yù sǔn,kě yīn qiū yuè bàng jīn jīng。
箕裘别振传家业,台阁无妨盖代名。jī qiú bié zhèn chuán jiā yè,tái gé wú fáng gài dài míng。
况是著书繁露就,君王日俟广川生。kuàng shì zhù shū fán lù jiù,jūn wáng rì qí guǎng chuān shēng。

挽尚玺丞李君

王世贞

内史方欣省觐时,那堪庆吊忽相随。nèi shǐ fāng xīn shěng jìn shí,nà kān qìng diào hū xiāng suí。
迢遥汉苑金茎露,零落淮南桂树枝。tiáo yáo hàn yuàn jīn jīng lù,líng luò huái nán guì shù zhī。
看毨凤毛能不惜,并埋犀麈转成悲。kàn xiǎn fèng máo néng bù xī,bìng mái xī zhǔ zhuǎn chéng bēi。
只应长吉文成后,遣捧霓旌召太师。zhǐ yīng zhǎng jí wén chéng hòu,qiǎn pěng ní jīng zhào tài shī。