古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题沈参军竹林图

王世贞

谁家十万碧琅玕,个个春云秀可餐。shuí jiā shí wàn bì láng gān,gè gè chūn yún xiù kě cān。
我是王猷君更熟,何妨一问主人看。wǒ shì wáng yóu jūn gèng shú,hé fáng yī wèn zhǔ rén kàn。

怀徐子与

王世贞

马首平城雨雪多,故人仙棹霅中过。mǎ shǒu píng chéng yǔ xuě duō,gù rén xiān zhào zhà zhōng guò。
宁知日暮江南曲,不异秋风塞上歌。níng zhī rì mù jiāng nán qū,bù yì qiū fēng sāi shàng gē。

怀徐子与

王世贞

驻马相逢邢大夫,玉卮亲上紫酡酥。zhù mǎ xiāng féng xíng dà fū,yù zhī qīn shàng zǐ tuó sū。
俱称汉使由来贵,为问徐卿定有无。jù chēng hàn shǐ yóu lái guì,wèi wèn xú qīng dìng yǒu wú。

提兵海上戏呈袁将军

王世贞

十年文战蓟门空,东海兵符倚画熊。shí nián wén zhàn jì mén kōng,dōng hǎi bīng fú yǐ huà xióng。
却恨少时疏剑术,欲将身事白猿公。què hèn shǎo shí shū jiàn shù,yù jiāng shēn shì bái yuán gōng。

怀吴明卿

王世贞

使君车马自风尘,闻尔匡庐发兴新。shǐ jūn chē mǎ zì fēng chén,wén ěr kuāng lú fā xīng xīn。
落日千峰秋色里,不知何处斗嶙峋。luò rì qiān fēng qiū sè lǐ,bù zhī hé chù dòu lín xún。

怀吴明卿

王世贞

遥怜李白在浔阳,纵酒狂歌秋兴长。yáo lián lǐ bái zài xún yáng,zòng jiǔ kuáng gē qiū xīng zhǎng。
夜夜银河萦斗色,肯教龙剑吐风霜。yè yè yín hé yíng dòu sè,kěn jiào lóng jiàn tǔ fēng shuāng。

寄辽阳罗将军

王世贞

十年辽海斗兵稀,边马乘秋转更肥。shí nián liáo hǎi dòu bīng xī,biān mǎ chéng qiū zhuǎn gèng féi。
共道嫖姚新按塞,不愁明月满金微。gòng dào piáo yáo xīn àn sāi,bù chóu míng yuè mǎn jīn wēi。

寄辽阳罗将军

王世贞

医无闾畔暮云齐,回首军城万垒低。yī wú lǘ pàn mù yún qí,huí shǒu jūn chéng wàn lěi dī。
莫怪鲜卑惊白马,使君原是旧安西。mò guài xiān bēi jīng bái mǎ,shǐ jūn yuán shì jiù ān xī。

调唐将军

王世贞

将军荡寇大江还,蹀?霜蹄未拟闲。jiāng jūn dàng kòu dà jiāng hái,dié shuāng tí wèi nǐ xián。
自是封侯飞骨在,任教明镜负刀环。zì shì fēng hóu fēi gǔ zài,rèn jiào míng jìng fù dāo huán。

调唐将军

王世贞

十万楼船下濑兵,已乾东海腊长鲸。shí wàn lóu chuán xià lài bīng,yǐ qián dōng hǎi là zhǎng jīng。
如何戍角依然在,夜夜征夫向月明。rú hé shù jiǎo yī rán zài,yè yè zhēng fū xiàng yuè míng。

吴峻伯校诸生走笔二绝

王世贞

群山秀色静临衙,日暖风微绛帐纱。qún shān xiù sè jìng lín yá,rì nuǎn fēng wēi jiàng zhàng shā。
万马自应空伯乐,千人重见屈田巴。wàn mǎ zì yīng kōng bó lè,qiān rén zhòng jiàn qū tián bā。

吴峻伯校诸生走笔二绝

王世贞

何人东向坐诸生,倡雪悬河稷下倾。hé rén dōng xiàng zuò zhū shēng,chàng xuě xuán hé jì xià qīng。
组练鎏戈霜一色,使君亲教五家兵。zǔ liàn liú gē shuāng yī sè,shǐ jūn qīn jiào wǔ jiā bīng。

寄俞仲蔚

王世贞

病后青山足卧游,愁时白雪自为酬。bìng hòu qīng shān zú wò yóu,chóu shí bái xuě zì wèi chóu。
开门草色迷三径,刺史干旄不可求。kāi mén cǎo sè mí sān jìng,cì shǐ gàn máo bù kě qiú。

和峻伯蓬莱阁六绝

王世贞

坐看红日映天鸡,曙色中原一瞬齐。zuò kàn hóng rì yìng tiān jī,shǔ sè zhōng yuán yī shùn qí。
雄观古来谁得似,昆仑高柱大荒西。xióng guān gǔ lái shuí dé shì,kūn lún gāo zhù dà huāng xī。

和峻伯蓬莱阁六绝

王世贞

虚无紫气映蓬莱,水落青天忽对开。xū wú zǐ qì yìng péng lái,shuǐ luò qīng tiān hū duì kāi。
已借鳌簪为岛屿,还从蜃口出楼台。yǐ jiè áo zān wèi dǎo yǔ,hái cóng shèn kǒu chū lóu tái。