古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠钱效拙六帙寿言二绝句

王世贞

鲁连乍觅东海住,安期复从海东来。lǔ lián zhà mì dōng hǎi zhù,ān qī fù cóng hǎi dōng lái。
饮君寿酒君试问,为是仙才说客才。yǐn jūn shòu jiǔ jūn shì wèn,wèi shì xiān cái shuō kè cái。

赠黄鹄

王世贞

道子粗豪故有神,精微仍数李公麟。dào zi cū háo gù yǒu shén,jīng wēi réng shù lǐ gōng lín。
何当扫尽铅华态,貌得乾坤万古真。hé dāng sǎo jǐn qiān huá tài,mào dé qián kūn wàn gǔ zhēn。

赠黄鹄

王世贞

誓墓归来老病身,无心去逐世间尘。shì mù guī lái lǎo bìng shēn,wú xīn qù zhú shì jiān chén。
与君轰饮君犹恨,不写人间第一人。yǔ jūn hōng yǐn jūn yóu hèn,bù xiě rén jiān dì yī rén。

寄赠吴大倕倩

王世贞

十载吴郎已大名,青山依旧楚诸生。shí zài wú láng yǐ dà míng,qīng shān yī jiù chǔ zhū shēng。
似闻老蚌蹉跎意,欲遣双珠入帝城。shì wén lǎo bàng cuō tuó yì,yù qiǎn shuāng zhū rù dì chéng。

寄赠吴二皋倩

王世贞

酒态傀俄兄不如,弄船钓得武昌鱼。jiǔ tài guī é xiōng bù rú,nòng chuán diào dé wǔ chāng yú。
青藜忽破高斋色,醒后吾伊读父书。qīng lí hū pò gāo zhāi sè,xǐng hòu wú yī dú fù shū。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

鲸口初分玉涧余,金鳞点点跃青渠。jīng kǒu chū fēn yù jiàn yú,jīn lín diǎn diǎn yuè qīng qú。
欲知鱼乐无如子,曾向澄江梦作鱼。yù zhī yú lè wú rú zi,céng xiàng chéng jiāng mèng zuò yú。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

从他赤日也清凉,室利南来是道场。cóng tā chì rì yě qīng liáng,shì lì nán lái shì dào chǎng。
不似石家金谷地,热心偏向绿珠忙。bù shì shí jiā jīn gǔ dì,rè xīn piān xiàng lǜ zhū máng。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

小阁疏帘面面开,不知何处送青来。xiǎo gé shū lián miàn miàn kāi,bù zhī hé chù sòng qīng lái。
佛螺欲傍斜阳敛,那有珠丝系得回。fú luó yù bàng xié yáng liǎn,nà yǒu zhū sī xì dé huí。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

天花争坠不黏身,下作东林红锦裀。tiān huā zhēng zhuì bù nián shēn,xià zuò dōng lín hóng jǐn yīn。
却恨酒醒眠起后,悄然无计一留春。què hèn jiǔ xǐng mián qǐ hòu,qiāo rán wú jì yī liú chūn。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

千寻碧皱倚空蒙,湖眼山眉态不穷。qiān xún bì zhòu yǐ kōng méng,hú yǎn shān méi tài bù qióng。
错讶楼台缘蜃气,中天涌出化人宫。cuò yà lóu tái yuán shèn qì,zhōng tiān yǒng chū huà rén gōng。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

纷纷金粟万如来,移自西方七宝台。fēn fēn jīn sù wàn rú lái,yí zì xī fāng qī bǎo tái。
笑杀中秋灵隐夜,总令收得不堪栽。xiào shā zhōng qiū líng yǐn yè,zǒng lìng shōu dé bù kān zāi。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

有时峡坼流云逗,有时云薄峰尖透。yǒu shí xiá chè liú yún dòu,yǒu shí yún báo fēng jiān tòu。
主人蹑屐伛偻归,剪得氤缊满双袖。zhǔ rén niè jī yǔ lóu guī,jiǎn dé yīn yūn mǎn shuāng xiù。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

旸湖千顷白云流,百尺隗俄在上头。yáng hú qiān qǐng bái yún liú,bǎi chǐ kuí é zài shàng tóu。
欲语超然无可道,不牵尘世一丝愁。yù yǔ chāo rán wú kě dào,bù qiān chén shì yī sī chóu。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

万条青玉逼云寒,余箨犹堪剪作冠。wàn tiáo qīng yù bī yún hán,yú tuò yóu kān jiǎn zuò guān。
张廌莫跨居处好,王家亦自有琅玕。zhāng zhì mò kuà jū chù hǎo,wáng jiā yì zì yǒu láng gān。

和张肖甫司马题王阳德使君阳湖别墅十咏知乐轩

王世贞

才歌白苎水生凉,脉脉柔风送暗香。cái gē bái zhù shuǐ shēng liáng,mài mài róu fēng sòng àn xiāng。
记取郑公三伏日,碧筒徐吸紫霞浆。jì qǔ zhèng gōng sān fú rì,bì tǒng xú xī zǐ xiá jiāng。