古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

谈思重写梅花赠李茂承为题一绝句

王世贞

谈郎写梅今绝伦,貌得罗浮月下神。tán láng xiě méi jīn jué lún,mào dé luó fú yuè xià shén。
玉笛江城吹不落,一枝留伴谪仙人。yù dí jiāng chéng chuī bù luò,yī zhī liú bàn zhé xiān rén。

沈孺休乞送曹生诗得之即别索一绝句为赠

王世贞

沈瘦能强它客肥,风流三绝见应稀。shěn shòu néng qiáng tā kè féi,fēng liú sān jué jiàn yīng xī。
双珠博得酬知已,了却尘缘无是非。shuāng zhū bó dé chóu zhī yǐ,le què chén yuán wú shì fēi。

黄白仲以二十绝句见投答之得六首

王世贞

怜君藻思若悬河,何自清时挂网罗。lián jūn zǎo sī ruò xuán hé,hé zì qīng shí guà wǎng luó。
西去汀洲鹦鹉绿,古来名士患才多。xī qù tīng zhōu yīng wǔ lǜ,gǔ lái míng shì huàn cái duō。

黄白仲以二十绝句见投答之得六首

王世贞

明海稽山两道民,转从词笔弄精神。míng hǎi jī shān liǎng dào mín,zhuǎn cóng cí bǐ nòng jīng shén。
老夫自是前车辙,不二门中好立身。lǎo fū zì shì qián chē zhé,bù èr mén zhōng hǎo lì shēn。

黄白仲以二十绝句见投答之得六首

王世贞

共爱通侯下士名,沈深甲馆隐倾城。gòng ài tōng hóu xià shì míng,shěn shēn jiǎ guǎn yǐn qīng chéng。
冰心自是俱无染,偶为相如字长卿。bīng xīn zì shì jù wú rǎn,ǒu wèi xiāng rú zì zhǎng qīng。

黄白仲以二十绝句见投答之得六首

王世贞

如闻抖擞学无生,日饱僧厨不糁羹。rú wén dǒu sǒu xué wú shēng,rì bǎo sēng chú bù sǎn gēng。
习气恐然消未得,梦中犹记五侯鲭。xí qì kǒng rán xiāo wèi dé,mèng zhōng yóu jì wǔ hóu qīng。

黄白仲以二十绝句见投答之得六首

王世贞

镜湖如黛染山螺,莫似黄庭换白鹅。jìng hú rú dài rǎn shān luó,mò shì huáng tíng huàn bái é。
三迭琴心留自赏,从他门外有风波。sān dié qín xīn liú zì shǎng,cóng tā mén wài yǒu fēng bō。

黄白仲以二十绝句见投答之得六首

王世贞

博得才名恨尚迟,名高他日自应知。bó dé cái míng hèn shàng chí,míng gāo tā rì zì yīng zhī。
五更家宝抛人去,揩眼仓皇向墨池。wǔ gèng jiā bǎo pāo rén qù,kāi yǎn cāng huáng xiàng mò chí。

周山人稚尊游豫章时己十余年矣今日忽访我金陵容鬓非昔而风范不衰复出吴兴徐生一札徐别亦十年屡有言其无常者似一日得两故人喜成二绝以赠稚尊时己丑之夏四月也

王世贞

怜君双鬓已苍浪,意气能如客豫章。lián jūn shuāng bìn yǐ cāng làng,yì qì néng rú kè yù zhāng。
惟是长干顾新曲,有人知是旧周郎。wéi shì zhǎng gàn gù xīn qū,yǒu rén zhī shì jiù zhōu láng。

周山人稚尊游豫章时己十余年矣今日忽访我金陵容鬓非昔而风范不衰复出吴兴徐生一札徐别亦十年屡有言其无常者似一日得两故人喜成二绝以赠稚尊时己丑之夏四月也

王世贞

十载南州徐孺子,几回梁月梦魂新。shí zài nán zhōu xú rú zi,jǐ huí liáng yuè mèng hún xīn。
因君忽得双鱼信,一日真逢两故人。yīn jūn hū dé shuāng yú xìn,yī rì zhēn féng liǎng gù rén。

汪山人沂者故伯玉司马宗人也年七十九矣而诗不衰貌又不衰其游又不衰将之赵魏间依穆考功而老焉乞余诗为赠得二绝句

王世贞

三辅游成鬓已银,蹇驴犹自踏红尘。sān fǔ yóu chéng bìn yǐ yín,jiǎn lǘ yóu zì tà hóng chén。
明年试斩淇园竹,西入咸关把钓纶。míng nián shì zhǎn qí yuán zhú,xī rù xián guān bǎ diào lún。

汪山人沂者故伯玉司马宗人也年七十九矣而诗不衰貌又不衰其游又不衰将之赵魏间依穆考功而老焉乞余诗为赠得二绝句

王世贞

司马盟坛众所宗,为愁年少不相容。sī mǎ méng tán zhòng suǒ zōng,wèi chóu nián shǎo bù xiāng róng。
穆生学得王家酝,三尺糟丘拟葬侬。mù shēng xué dé wáng jiā yùn,sān chǐ zāo qiū nǐ zàng nóng。

题画梅寄吴江赵令君季兆君广平人也宋广平尝赋之故云

王世贞

空庭一树影横斜,玉瘦香寒领岁华。kōng tíng yī shù yǐng héng xié,yù shòu xiāng hán lǐng suì huá。
解道广平心似铁,古来先已赋梅花。jiě dào guǎng píng xīn shì tiě,gǔ lái xiān yǐ fù méi huā。

自瓜洲追大司马吴丈不及有怀

王世贞

风流华省接鹓班,一作冥鸿不易攀。fēng liú huá shěng jiē yuān bān,yī zuò míng hóng bù yì pān。
前路数峰青似染,分明秀出是箕山。qián lù shù fēng qīng shì rǎn,fēn míng xiù chū shì jī shān。

自瓜洲追大司马吴丈不及有怀

王世贞

依稀红旆影前途,欲近仍遥问却无。yī xī hóng pèi yǐng qián tú,yù jìn réng yáo wèn què wú。
一片交情与乡思,先随明月到姑苏。yī piàn jiāo qíng yǔ xiāng sī,xiān suí míng yuè dào gū sū。