古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

避暑大兄山庄作

王世贞

烦暑意不怿,聊适在山池。fán shǔ yì bù yì,liáo shì zài shān chí。
阳崖饶轩豁,阴谷吐寒飔。yáng yá ráo xuān huō,yīn gǔ tǔ hán sī。
修竹藩广除,落英文素漪。xiū zhú fān guǎng chú,luò yīng wén sù yī。
鱼鸟各有得,余亦遂忘疲。yú niǎo gè yǒu dé,yú yì suì wàng pí。
觞奕送归阳,返颍射东坻。shāng yì sòng guī yáng,fǎn yǐng shè dōng chí。
蔼蔼桑榆影,履舄任参差。ǎi ǎi sāng yú yǐng,lǚ xì rèn cān chà。
寄言邑居子,笼翮安所之。jì yán yì jū zi,lóng hé ān suǒ zhī。

初春同俞仲蔚及舍弟敬美登马鞍山得四首以山高月小为韵

王世贞

落日犹命屦,爱此城内山。luò rì yóu mìng jù,ài cǐ chéng nèi shān。
初携惠连往,寻以长瑜还。chū xié huì lián wǎng,xún yǐ zhǎng yú hái。
清磬杳蔼外,行人苍翠间。qīng qìng yǎo ǎi wài,xíng rén cāng cuì jiān。
扶酲过邻圃,独树梅花闲。fú chéng guò lín pǔ,dú shù méi huā xián。

初春同俞仲蔚及舍弟敬美登马鞍山得四首以山高月小为韵

王世贞

危坐揽群秀,天风吹布袍。wēi zuò lǎn qún xiù,tiān fēng chuī bù páo。
吴江疋练白,泖塔孤茎高。wú jiāng pǐ liàn bái,mǎo tǎ gū jīng gāo。
斗酒寒不醉,剑歌短益豪。dòu jiǔ hán bù zuì,jiàn gē duǎn yì háo。
谁怜今仲蔚,此下有蓬蒿。shuí lián jīn zhòng wèi,cǐ xià yǒu péng hāo。

初春同俞仲蔚及舍弟敬美登马鞍山得四首以山高月小为韵

王世贞

冯策凌绝崖,呼觞陶嘉月。féng cè líng jué yá,hū shāng táo jiā yuè。
疏林叩幽牝,泠然中心悦。shū lín kòu yōu pìn,líng rán zhōng xīn yuè。
暝色坐来改,飞鸟时自没。míng sè zuò lái gǎi,fēi niǎo shí zì méi。
望望逼城嚣,徘徊不能发。wàng wàng bī chéng xiāo,pái huái bù néng fā。

初春同俞仲蔚及舍弟敬美登马鞍山得四首以山高月小为韵

王世贞

久矣甘尘栖,兹焉忽世表。jiǔ yǐ gān chén qī,zī yān hū shì biǎo。
披襟当澹荡,纵屐探窈窱。pī jīn dāng dàn dàng,zòng jī tàn yǎo tiǎo。
落日樵采竞,归路牛羊小。luò rì qiáo cǎi jìng,guī lù niú yáng xiǎo。
何以见幽悰,入门后栖鸟。hé yǐ jiàn yōu cóng,rù mén hòu qī niǎo。

初秋屏居有感

王世贞

偃息衡门下,旦夕寡来躅。yǎn xī héng mén xià,dàn xī guǎ lái zhú。
澄露将微风,披洒中所欲。chéng lù jiāng wēi fēng,pī sǎ zhōng suǒ yù。
外苛稍已蠲,畴能解中燠。wài kē shāo yǐ juān,chóu néng jiě zhōng yù。
玄蝉高树间,哀吟递相属。xuán chán gāo shù jiān,āi yín dì xiāng shǔ。
不念金气厉,令我白日促。bù niàn jīn qì lì,lìng wǒ bái rì cù。
循往心既乖,慨来身如束。xún wǎng xīn jì guāi,kǎi lái shēn rú shù。
顾视庭之幽,兰芬一何馥。gù shì tíng zhī yōu,lán fēn yī hé fù。
幸免当门锄,居然安空谷。xìng miǎn dāng mén chú,jū rán ān kōng gǔ。

游惠山酌泉次唐人韵

王世贞

穷溪回崇巘,午色正苍苍。qióng xī huí chóng yǎn,wǔ sè zhèng cāng cāng。
上有千尺松,下有古时堂。shàng yǒu qiān chǐ sōng,xià yǒu gǔ shí táng。
幽籁相间作,止鸟顾我翔。yōu lài xiāng jiān zuò,zhǐ niǎo gù wǒ xiáng。
乳窦溢清漪,杲日媚其光。rǔ dòu yì qīng yī,gǎo rì mèi qí guāng。
眉宇澄秋色,齿颊散天香。méi yǔ chéng qiū sè,chǐ jiá sàn tiān xiāng。
念彼寻源人,慨然不能忘。niàn bǐ xún yuán rén,kǎi rán bù néng wàng。

游惠山酌泉次唐人韵

王世贞

落日饶远态,群象来趋人。luò rì ráo yuǎn tài,qún xiàng lái qū rén。
酌此涧下泉,爽焉各怀新。zhuó cǐ jiàn xià quán,shuǎng yān gè huái xīn。
暗壑穿文流,白石何磷磷。àn hè chuān wén liú,bái shí hé lín lín。
岂不念远达,行当委时尘。qǐ bù niàn yuǎn dá,xíng dāng wěi shí chén。
洗耳卧空山,抗志薄青旻。xǐ ěr wò kōng shān,kàng zhì báo qīng mín。
頫仰千古士,思与巢许邻。fǔ yǎng qiān gǔ shì,sī yǔ cháo xǔ lín。

游惠山酌泉次唐人韵

王世贞

精若栖林端,芳泉伏萝樾。jīng ruò qī lín duān,fāng quán fú luó yuè。
躧步信所之,渐与人径绝。xǐ bù xìn suǒ zhī,jiàn yǔ rén jìng jué。
顾见潭影空,恍然超生灭。gù jiàn tán yǐng kōng,huǎng rán chāo shēng miè。
叩斧斫涧云,负铛煮山月。kòu fǔ zhuó jiàn yún,fù dāng zhǔ shān yuè。
朗咏三君篇,清商四垂发。lǎng yǒng sān jūn piān,qīng shāng sì chuí fā。
千秋庶可要,与子偕首辙。qiān qiū shù kě yào,yǔ zi xié shǒu zhé。

冬日集舍侄一敬所作

王世贞

今辰风日佳,言集仲容庐。jīn chén fēng rì jiā,yán jí zhòng róng lú。
是时岁功毕,场圃方告舒。shì shí suì gōng bì,chǎng pǔ fāng gào shū。
新篘嘈嘈鸣,黄鸡啄相趋。xīn chōu cáo cáo míng,huáng jī zhuó xiāng qū。
罗者欢得凫,网者欢得鱼。luó zhě huān dé fú,wǎng zhě huān dé yú。
野人慕口腹,一饫不愿馀。yě rén mù kǒu fù,yī yù bù yuàn yú。
顾见斜阳影,蔼蔼媚桑榆。gù jiàn xié yáng yǐng,ǎi ǎi mèi sāng yú。
群从更乐端,迭起求自逾。qún cóng gèng lè duān,dié qǐ qiú zì yú。
但酌令我酣,悠然渐黄虞。dàn zhuó lìng wǒ hān,yōu rán jiàn huáng yú。
奚必青衿子,矩步诵诗书。xī bì qīng jīn zi,jǔ bù sòng shī shū。
世有中圣人,舍我其谁与。shì yǒu zhōng shèng rén,shě wǒ qí shuí yǔ。

章道华见访田居作

王世贞

抱影寒庐下,春风怡然来。bào yǐng hán lú xià,chūn fēng yí rán lái。
问言何为尔,有客访蒿莱。wèn yán hé wèi ěr,yǒu kè fǎng hāo lái。
田家无夙供,鸡黍差足陪。tián jiā wú sù gōng,jī shǔ chà zú péi。
斗酒相劳苦,慷慨兴往怀。dòu jiǔ xiāng láo kǔ,kāng kǎi xīng wǎng huái。
抚衷虽难偶,循迹幸未乖。fǔ zhōng suī nán ǒu,xún jì xìng wèi guāi。
携手望白云,海色正崔嵬。xié shǒu wàng bái yún,hǎi sè zhèng cuī wéi。
因君明漆胶,友道谁终谐。yīn jūn míng qī jiāo,yǒu dào shuí zhōng xié。

闲居偶然作

王世贞

晏坐无与适,叩门亦不至。yàn zuò wú yǔ shì,kòu mén yì bù zhì。
残叶时自扫,归云如相迟。cán yè shí zì sǎo,guī yún rú xiāng chí。
颓阳坐来永,依依昔邪际。tuí yáng zuò lái yǒng,yī yī xī xié jì。
久矣城市间,始与懒一会。jiǔ yǐ chéng shì jiān,shǐ yǔ lǎn yī huì。
佳境恍有得,稍焉竟茫昧。jiā jìng huǎng yǒu dé,shāo yān jìng máng mèi。
寄言尘趋子,安知此中味。jì yán chén qū zi,ān zhī cǐ zhōng wèi。

和仲蔚元日诗

王世贞

衡门启初旦,冉冉岁行益。héng mén qǐ chū dàn,rǎn rǎn suì xíng yì。
节序人自欢,焉为同余寂。jié xù rén zì huān,yān wèi tóng yú jì。
块然守一室,惆怅将至夕。kuài rán shǒu yī shì,chóu chàng jiāng zhì xī。
天地虽更始,人生无终极。tiān dì suī gèng shǐ,rén shēng wú zhōng jí。
念欲昉乐端,忧怀纷如积。niàn yù fǎng lè duān,yōu huái fēn rú jī。
来者日以新,谁能返畴昔。lái zhě rì yǐ xīn,shuí néng fǎn chóu xī。
余生愉在野,披睹中有获。yú shēng yú zài yě,pī dǔ zhōng yǒu huò。
托素毫翰林,千秋垂金石。tuō sù háo hàn lín,qiān qiū chuí jīn shí。
逢掖足御寒,岂必尽狐白。féng yē zú yù hán,qǐ bì jǐn hú bái。
兴言实起予,偕子臞山泽。xīng yán shí qǐ yǔ,xié zi qú shān zé。

暮坐蓠薋园即景一首

王世贞

高斋语来瞑,偶尔成幽憩。gāo zhāi yǔ lái míng,ǒu ěr chéng yōu qì。
峥嵘石色古,窈窕川流细。zhēng róng shí sè gǔ,yǎo tiǎo chuān liú xì。
新月在疏篁,娟娟自相媚。xīn yuè zài shū huáng,juān juān zì xiāng mèi。
顾此群籁寂,恍焉睹真际。gù cǐ qún lài jì,huǎng yān dǔ zhēn jì。
欲叩俄已忘,呼杯但成醉。yù kòu é yǐ wàng,hū bēi dàn chéng zuì。

小除夕归途遇风雨作

王世贞

今朝风雨色,凄其成岁暮。jīn cháo fēng yǔ sè,qī qí chéng suì mù。
谁云望不迥,出门即非故。shuí yún wàng bù jiǒng,chū mén jí fēi gù。
我马既玄黄,仆夫将焉诉。wǒ mǎ jì xuán huáng,pū fū jiāng yān sù。
抚壮能几何,悠然怀往路。fǔ zhuàng néng jǐ hé,yōu rán huái wǎng lù。
茫茫百忧集,安为鬒不素。máng máng bǎi yōu jí,ān wèi zhěn bù sù。
稍明来者日,空悲昔者误。shāo míng lái zhě rì,kōng bēi xī zhě wù。