古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

应在明迁职方

王世贞

国计轻犹昔,天威重至今。guó jì qīng yóu xī,tiān wēi zhòng zhì jīn。
甲兵纷属口,冠盖失谋心。jiǎ bīng fēn shǔ kǒu,guān gài shī móu xīn。
非尔登津要,何人挽陆沈。fēi ěr dēng jīn yào,hé rén wǎn lù shěn。
故园耕钓稳,吾岂厌投簪。gù yuán gēng diào wěn,wú qǐ yàn tóu zān。

春晴与峻伯游云门既别雪乃大作赋此志之且订后约

王世贞

为汝双吟屐,春天强放晴。wèi rǔ shuāng yín jī,chūn tiān qiáng fàng qíng。
雪仍降野色,冰复禁河声。xuě réng jiàng yě sè,bīng fù jìn hé shēng。
但许同心在,那妨薄宦名。dàn xǔ tóng xīn zài,nà fáng báo huàn míng。
登临事何限,花鸟莫愁争。dēng lín shì hé xiàn,huā niǎo mò chóu zhēng。

二月

王世贞

二月今垂半,萧条海国城。èr yuè jīn chuí bàn,xiāo tiáo hǎi guó chéng。
绪寒停客梦,初雨泄春声。xù hán tíng kè mèng,chū yǔ xiè chūn shēng。
野草青从施,霜毛白更争。yě cǎo qīng cóng shī,shuāng máo bái gèng zhēng。
幽居废朋好,杯酒独峥嵘。yōu jū fèi péng hǎo,bēi jiǔ dú zhēng róng。

自夹山趣颜神感古

王世贞

千秋此夹谷,驻马意徘徊。qiān qiū cǐ jiā gǔ,zhù mǎ yì pái huái。
苍岭锋争向,青天线划开。cāng lǐng fēng zhēng xiàng,qīng tiān xiàn huà kāi。
人疑悬索度,水忆建瓶来。rén yí xuán suǒ dù,shuǐ yì jiàn píng lái。
回首兵车地,虚生命世才。huí shǒu bīng chē dì,xū shēng mìng shì cái。

昌乐道中

王世贞

马足萦溪转,莺歌引樾听。mǎ zú yíng xī zhuǎn,yīng gē yǐn yuè tīng。
波摇积气白,山琢断云青。bō yáo jī qì bái,shān zuó duàn yún qīng。
细雨农颜破,轻寒客思停。xì yǔ nóng yán pò,qīng hán kè sī tíng。
绝怜疏柳外,出没小辎軿。jué lián shū liǔ wài,chū méi xiǎo zī píng。

黄子将诗及拟骚见贻酬赠二首

王世贞

盛年辞水镜,垂老即林皋。shèng nián cí shuǐ jìng,chuí lǎo jí lín gāo。
今古双垂涕,乾坤一拟骚。jīn gǔ shuāng chuí tì,qián kūn yī nǐ sāo。
恩非罢官薄,骨为著书高。ēn fēi bà guān báo,gǔ wèi zhù shū gāo。
沧海茫茫在,何人问钓鳌。cāng hǎi máng máng zài,hé rén wèn diào áo。

黄子将诗及拟骚见贻酬赠二首

王世贞

天末空长剑,人间自曲钩。tiān mò kōng zhǎng jiàn,rén jiān zì qū gōu。
啖名殊代事,吞恨大江流。dàn míng shū dài shì,tūn hèn dà jiāng liú。
妙手斫轮得,雄心伏枥收。miào shǒu zhuó lún dé,xióng xīn fú lì shōu。
君看扬马后,馀子尽悠悠。jūn kàn yáng mǎ hòu,yú zi jǐn yōu yōu。

纪戊午正月李公事有感

王世贞

变态风云伏,精灵日月移。biàn tài fēng yún fú,jīng líng rì yuè yí。
盖棺终不定,前席竟无期。gài guān zhōng bù dìng,qián xí jìng wú qī。
画地身从入,呼天听每迟。huà dì shēn cóng rù,hū tiān tīng měi chí。
如逢九泉辙,倘可问袁丝。rú féng jiǔ quán zhé,tǎng kě wèn yuán sī。

纪戊午正月李公事有感

王世贞

岂谓夔龙席,翻然百态生。qǐ wèi kuí lóng xí,fān rán bǎi tài shēng。
何人善阴中,为尔出阳惊。hé rén shàn yīn zhōng,wèi ěr chū yáng jīng。
骠骑新门客,尚书旧履声。biāo qí xīn mén kè,shàng shū jiù lǚ shēng。
君恩与朋好,愁绝向谁明。jūn ēn yǔ péng hǎo,chóu jué xiàng shuí míng。

纪戊午正月李公事有感

王世贞

荣悴一身竟,吹嘘万象过。róng cuì yī shēn jìng,chuī xū wàn xiàng guò。
望恩人自失,分泪客谁多。wàng ēn rén zì shī,fēn lèi kè shuí duō。
迹削施蒿薤,魂归恼薜萝。jì xuē shī hāo xiè,hún guī nǎo bì luó。
闽江自清绝,不接沅湘波。mǐn jiāng zì qīng jué,bù jiē yuán xiāng bō。

纪戊午正月李公事有感

王世贞

半面坊门识,私庭迹有无。bàn miàn fāng mén shí,sī tíng jì yǒu wú。
亦知求骏骨,或拟下鹓雏。yì zhī qiú jùn gǔ,huò nǐ xià yuān chú。
名玷山公草,心违孺子刍。míng diàn shān gōng cǎo,xīn wéi rú zi chú。
平生国士意,落落满江湖。píng shēng guó shì yì,luò luò mǎn jiāng hú。

行视高苑决口有感

王世贞

岂无淇竹楗,汹汹势难回。qǐ wú qí zhú jiàn,xiōng xiōng shì nán huí。
野色存鸥鹭,春心辨草莱。yě sè cún ōu lù,chūn xīn biàn cǎo lái。
中原瓠子口,使者柏梁台。zhōng yuán hù zi kǒu,shǐ zhě bǎi liáng tái。
纵有呼天恸,天门迥未开。zòng yǒu hū tiān tòng,tiān mén jiǒng wèi kāi。

青州杂感十首

王世贞

罢吏白云省,来司青帝丘。bà lì bái yún shěng,lái sī qīng dì qiū。
当时爽鸠氏,还作东诸侯。dāng shí shuǎng jiū shì,hái zuò dōng zhū hóu。
其乐已千载,吾踪仍九州。qí lè yǐ qiān zài,wú zōng réng jiǔ zhōu。
牛山毋雪涕,要使姓名留。niú shān wú xuě tì,yào shǐ xìng míng liú。

青州杂感十首

王世贞

蓟苑归鸿信,春风忍尽闻。jì yuàn guī hóng xìn,chūn fēng rěn jǐn wén。
胙茅诸部曲,持节旧参军。zuò máo zhū bù qū,chí jié jiù cān jūn。
地脉秋毫补,天颜咫尺分。dì mài qiū háo bǔ,tiān yán zhǐ chǐ fēn。
敢辞双鬓雪,持报圣明君。gǎn cí shuāng bìn xuě,chí bào shèng míng jūn。

青州杂感十首

王世贞

不浅清尊兴,其如白羽何。bù qiǎn qīng zūn xīng,qí rú bái yǔ hé。
春声生铁马,燧色隐铜驼。chūn shēng shēng tiě mǎ,suì sè yǐn tóng tuó。
弃掷兵才易,艰危相业多。qì zhì bīng cái yì,jiān wēi xiāng yè duō。
微官难即解,回首愧松萝。wēi guān nán jí jiě,huí shǒu kuì sōng luó。