古诗词

白石翁画赠吴文定山水歌

王世贞

君不见白石翁,墨花破万纸,散落世眼中。jūn bù jiàn bái shí wēng,mò huā pò wàn zhǐ,sàn luò shì yǎn zhōng。
其间方寸地,贮一太史公。qí jiān fāng cùn dì,zhù yī tài shǐ gōng。
是时太史称吴侬,三载磊块蟠翁胸。shì shí tài shǐ chēng wú nóng,sān zài lěi kuài pán wēng xiōng。
太史趣朝天,青雀凌春风。tài shǐ qù cháo tiān,qīng què líng chūn fēng。
有泪不作李都尉,有赋不拟江文通。yǒu lèi bù zuò lǐ dōu wèi,yǒu fù bù nǐ jiāng wén tōng。
直将三寸管、五丈素,写出江南千峰与万峰。zhí jiāng sān cùn guǎn wǔ zhàng sù,xiě chū jiāng nán qiān fēng yǔ wàn fēng。
尽收蜀锦囊,压倒太史之奚僮。jǐn shōu shǔ jǐn náng,yā dào tài shǐ zhī xī tóng。
绝壁直上高穹窿,呼吸似足开天聪。jué bì zhí shàng gāo qióng lóng,hū xī shì zú kāi tiān cōng。
忽复下坠数千尺,俯身欲入鼋鼍宫。hū fù xià zhuì shù qiān chǐ,fǔ shēn yù rù yuán tuó gōng。
意者径路绝,乃有云霞封。yì zhě jìng lù jué,nǎi yǒu yún xiá fēng。
万古不尽流,洗出玉玲珑。wàn gǔ bù jǐn liú,xǐ chū yù líng lóng。
侧耳将听之,疑是缣素间,迸作群靊霳。cè ěr jiāng tīng zhī,yí shì jiān sù jiān,bèng zuò qún fēng lóng。
长飙无形,百草庬茸。zhǎng biāo wú xíng,bǎi cǎo máng rōng。
列缺崩崖,吐出怪松。liè quē bēng yá,tǔ chū guài sōng。
历乱羽葆,屈蟠虬龙。lì luàn yǔ bǎo,qū pán qiú lóng。
将崩未崩石似舞,欲断不断桥飞虹。jiāng bēng wèi bēng shí shì wǔ,yù duàn bù duàn qiáo fēi hóng。
乃有词客酒人,樵青钓童。nǎi yǒu cí kè jiǔ rén,qiáo qīng diào tóng。
或骑蹇驴,或驾轻舼。huò qí jiǎn lǘ,huò jià qīng qióng。
或蹑䗶屐,或策短筇。huò niè là jī,huò cè duǎn qióng。
高者穿木,末若蜚鸿。gāo zhě chuān mù,mò ruò fēi hóng。
下者蹒跚,勃窣如孤豵。xià zhě pán shān,bó sū rú gū zōng。
两仪不能主,乍辟而乍蒙。liǎng yí bù néng zhǔ,zhà pì ér zhà méng。
二曜不定光,倏西而倏东。èr yào bù dìng guāng,shū xī ér shū dōng。
木栈与鸟争道,人家拟鹊开窗。mù zhàn yǔ niǎo zhēng dào,rén jiā nǐ què kāi chuāng。
渐穷至杳霭,但有去路无来踪。jiàn qióng zhì yǎo ǎi,dàn yǒu qù lù wú lái zōng。
犹云纸尽意未尽,乱石拳点波汹汹。yóu yún zhǐ jǐn yì wèi jǐn,luàn shí quán diǎn bō xiōng xiōng。
真宰泣诉神无功,太史不能长将向天去,流落人间成楚弓。zhēn zǎi qì sù shén wú gōng,tài shǐ bù néng zhǎng jiāng xiàng tiān qù,liú luò rén jiān chéng chǔ gōng。
翁亦召主城芙蓉,但令居士缃几上,秀色欲滴青蒙蒙。wēng yì zhào zhǔ chéng fú róng,dàn lìng jū shì xiāng jǐ shàng,xiù sè yù dī qīng méng méng。
击节董源,陨涕关仝,笔底一扫倾宗工。jī jié dǒng yuán,yǔn tì guān tóng,bǐ dǐ yī sǎo qīng zōng gōng。
沈翁豪翰何其雄,呜呼隆准之孙岂必隆。shěn wēng háo hàn hé qí xióng,wū hū lóng zhǔn zhī sūn qǐ bì lóng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

汪惟一前以五湖长印相授而衍一者字今夏再刻古铜章见贻喜而答赠

王世贞

铜章仍再锡,知我莫如君。tóng zhāng réng zài xī,zhī wǒ mò rú jūn。
果署五湖长,应须十赉文。guǒ shǔ wǔ hú zhǎng,yīng xū shí lài wén。
栖迟宽日月,汗漫足风云。qī chí kuān rì yuè,hàn màn zú fēng yún。
尚有糟丘地,苴茅倘许分。shàng yǒu zāo qiū dì,jū máo tǎng xǔ fēn。

詹录从孙予告喜而寄之

王世贞

相如归自使,称病乞文园。xiāng rú guī zì shǐ,chēng bìng qǐ wén yuán。
名为抽簪好,官宁负弩尊。míng wèi chōu zān hǎo,guān níng fù nǔ zūn。
斗茶新胜客,种竹旧生孙。dòu chá xīn shèng kè,zhǒng zhú jiù shēng sūn。
若欲亲花鸟,来从老圃论。ruò yù qīn huā niǎo,lái cóng lǎo pǔ lùn。

李国宾持服还吴寻返豫章邸诸君约诗为赠

王世贞

凤去洪都里,乌啼茂苑枝。fèng qù hóng dōu lǐ,wū tí mào yuàn zhī。
琴弹不成调,箫奏有余悲。qín dàn bù chéng diào,xiāo zòu yǒu yú bēi。
荀令香时歇,何郎粉渐隳。xún lìng xiāng shí xiē,hé láng fěn jiàn huī。
唯余八公在,为返鬓边丝。wéi yú bā gōng zài,wèi fǎn bìn biān sī。

送汪惟一乞子与墓文

王世贞

玉树看埋土,谁能不叹嗟。yù shù kàn mái tǔ,shuí néng bù tàn jiē。
剧怜唯宋玉,能守是侯芭。jù lián wéi sòng yù,néng shǒu shì hóu bā。
气色开中古,文章属大家。qì sè kāi zhōng gǔ,wén zhāng shǔ dà jiā。
即今苕水上,时吐赤城霞。jí jīn sháo shuǐ shàng,shí tǔ chì chéng xiá。

寿封孟安人六十

王世贞

齐眉初罢案,丸胆义仍方。qí méi chū bà àn,wán dǎn yì réng fāng。
不待三迁后,悬知二孺良。bù dài sān qiān hòu,xuán zhī èr rú liáng。
检衣饶旧茀,行稼有新庄。jiǎn yī ráo jiù fú,xíng jià yǒu xīn zhuāng。
况是宫壶酒,能无一举觞。kuàng shì gōng hú jiǔ,néng wú yī jǔ shāng。

寿孙指挥五十

王世贞

五十孙都尉,长吟鬓欲苍。wǔ shí sūn dōu wèi,zhǎng yín bìn yù cāng。
金鱼宽贳酒,银鸭细焚香。jīn yú kuān shì jiǔ,yín yā xì fén xiāng。
祭酒推诗社,将军和柏梁。jì jiǔ tuī shī shè,jiāng jūn hé bǎi liáng。
还余双紫燕,拂拭便如霜。hái yú shuāng zǐ yàn,fú shì biàn rú shuāng。

读酷吏传

王世贞

荐士如张史,忠言有郅都。jiàn shì rú zhāng shǐ,zhōng yán yǒu zhì dōu。
兼闻尚廉俭,不肯学贪污。jiān wén shàng lián jiǎn,bù kěn xué tān wū。
遗橐千金累,同时五族诛。yí tuó qiān jīn lèi,tóng shí wǔ zú zhū。
温舒今眼底,能达汉廷无。wēn shū jīn yǎn dǐ,néng dá hàn tíng wú。

读陈子昂传

王世贞

未必射洪令,能残陈拾遗。wèi bì shè hóng lìng,néng cán chén shí yí。
天宁私酷吏,人乃厌清时。tiān níng sī kù lì,rén nǎi yàn qīng shí。
猘犬才偏啮,冥鸿徙觉迟。zhì quǎn cái piān niè,míng hóng xǐ jué chí。
虽然班管在,段简也名垂。suī rán bān guǎn zài,duàn jiǎn yě míng chuí。

读匈奴传

王世贞

匈奴新得意,入塞即横行。xiōng nú xīn dé yì,rù sāi jí héng xíng。
贱老长从俗,趋贪不顾名。jiàn lǎo zhǎng cóng sú,qū tān bù gù míng。
抗衡非上策,避地且全生。kàng héng fēi shàng cè,bì dì qiě quán shēng。
和好终难恃,那曾念舅甥。hé hǎo zhōng nán shì,nà céng niàn jiù shēng。

读魏其侯传

王世贞

魏其虽失势,侯印尚累然。wèi qí suī shī shì,hóu yìn shàng lèi rán。
立散千金赐,宁悭数顷田。lì sàn qiān jīn cì,níng qiān shù qǐng tián。
当时籍福解,远胜灌夫怜。dāng shí jí fú jiě,yuǎn shèng guàn fū lián。
尚识沾沾意,田郎跪起年。shàng shí zhān zhān yì,tián láng guì qǐ nián。

黄玄甫国士也数困公车以其业来质赋此期之

王世贞

拥棘叨抡士,惊心字字珠。yōng jí dāo lūn shì,jīng xīn zì zì zhū。
至今传晋问,何自访吴趋。zhì jīn chuán jìn wèn,hé zì fǎng wú qū。
九折心偏壮,千秋事不诬。jiǔ zhé xīn piān zhuàng,qiān qiū shì bù wū。
春来眉黛好,莫讶入时无。chūn lái méi dài hǎo,mò yà rù shí wú。

汪山人过山园后见寄新诗有答且邀之

王世贞

汪伦赠我歌,歌罢柰伦何。wāng lún zèng wǒ gē,gē bà nài lún hé。
久客吴音惯,穷愁楚调多。jiǔ kè wú yīn guàn,qióng chóu chǔ diào duō。
雪花杯底玉,云叶镜中波。xuě huā bēi dǐ yù,yún yè jìng zhōng bō。
如此园林色,何妨唤棹过。rú cǐ yuán lín sè,hé fáng huàn zhào guò。

初春杜门即事

王世贞

风雨动经旬,空斋锁病身。fēng yǔ dòng jīng xún,kōng zhāi suǒ bìng shēn。
篝灯续残昼,煨火谢阳春。gōu dēng xù cán zhòu,wēi huǒ xiè yáng chūn。
忽有冲泥者,能言胜事新。hū yǒu chōng ní zhě,néng yán shèng shì xīn。
始知行乐地,不着过时人。shǐ zhī xíng lè dì,bù zhe guò shí rén。

萧使君有惠政于吾州别十有六年矣今以请碑文见过为赋三章志别君宦薄然五世同居近有义门之旌故末章及之

王世贞

自闻抛五马,强半在杭州。zì wén pāo wǔ mǎ,qiáng bàn zài háng zhōu。
古洞烟霞暖,西湖菱芡秋。gǔ dòng yān xiá nuǎn,xī hú líng qiàn qiū。
乞碑寻大令,买棹下长洲。qǐ bēi xún dà lìng,mǎi zhào xià zhǎng zhōu。
好是家人语,萧郎爱远游。hǎo shì jiā rén yǔ,xiāo láng ài yuǎn yóu。

萧使君有惠政于吾州别十有六年矣今以请碑文见过为赋三章志别君宦薄然五世同居近有义门之旌故末章及之

王世贞

伊昔求羊径,曾为半刺除。yī xī qiú yáng jìng,céng wèi bàn cì chú。
只今罗雀巷,重枉故人车。zhǐ jīn luó què xiàng,zhòng wǎng gù rén chē。
舌在牙从少,官贫气自舒。shé zài yá cóng shǎo,guān pín qì zì shū。
旗亭父老在,杯酒莫教虚。qí tíng fù lǎo zài,bēi jiǔ mò jiào xū。