古诗词

题赵承旨陶令像鲜于太常归去来辞赠致政太宰杨公

王世贞

陶令生平兴萧瑟,到官毋过八十日。táo lìng shēng píng xīng xiāo sè,dào guān wú guò bā shí rì。
五株杨柳胜栽花,百亩公田都种秫。wǔ zhū yáng liǔ shèng zāi huā,bǎi mǔ gōng tián dōu zhǒng shú。
拂袖长歌归去篇,舁篮岂是膏肓疾。fú xiù zhǎng gē guī qù piān,yú lán qǐ shì gāo huāng jí。
世事从他三复四,生儿任昧六与七。shì shì cóng tā sān fù sì,shēng ér rèn mèi liù yǔ qī。
却怪渠祖长沙公,婆娑八十讳称翁。què guài qú zǔ zhǎng shā gōng,pó suō bā shí huì chēng wēng。
即论运甓铃阁底,何似抱瓮春畦中。jí lùn yùn pì líng gé dǐ,hé shì bào wèng chūn qí zhōng。
孤剑雄扶江左日,一丝高挽义熙风。gū jiàn xióng fú jiāng zuǒ rì,yī sī gāo wǎn yì xī fēng。
忘年自识将军意,易姓方怜处士忠。wàng nián zì shí jiāng jūn yì,yì xìng fāng lián chù shì zhōng。
千载从人论行止,谁似关西杨伯起。qiān zài cóng rén lùn xíng zhǐ,shuí shì guān xī yáng bó qǐ。
力在寸心输社稷,功成馀事施山水。lì zài cùn xīn shū shè jì,gōng chéng yú shì shī shān shuǐ。
未老能抛太尉章,得归即号柴桑里。wèi lǎo néng pāo tài wèi zhāng,dé guī jí hào chái sāng lǐ。
五男却是五麒麟,海内俱称万石君。wǔ nán què shì wǔ qí lín,hǎi nèi jù chēng wàn shí jūn。
今去山中看宰相,由来平地有仙人。jīn qù shān zhōng kàn zǎi xiāng,yóu lái píng dì yǒu xiān rén。
吴兴才子工写真,渔阳老手书绝伦。wú xīng cái zi gōng xiě zhēn,yú yáng lǎo shǒu shū jué lún。
风流一代不可即,翰墨万古恒如新。fēng liú yī dài bù kě jí,hàn mò wàn gǔ héng rú xīn。
我题此图见微向,须从迹外探心赏。wǒ tí cǐ tú jiàn wēi xiàng,xū cóng jì wài tàn xīn shǎng。
长沙太迟彭泽速,君臣道尽公当往。zhǎng shā tài chí péng zé sù,jūn chén dào jǐn gōng dāng wǎng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

病后承伴松虚白二上人以法语见示辄成三绝奉报

王世贞

病来浑似堕尼连,病去俄成自在天。bìng lái hún shì duò ní lián,bìng qù é chéng zì zài tiān。
为语报身俱是幻,不知真境在谁边。wèi yǔ bào shēn jù shì huàn,bù zhī zhēn jìng zài shuí biān。

病后承伴松虚白二上人以法语见示辄成三绝奉报

王世贞

劳师指示安心法,欲觅心安总未能。láo shī zhǐ shì ān xīn fǎ,yù mì xīn ān zǒng wèi néng。
夜半披衣时自起,一庭残月浸觚棱。yè bàn pī yī shí zì qǐ,yī tíng cán yuè jìn gū léng。

酒品前后二十绝其一

王世贞

黄封银瓮出当筵,侧弁须防执法前。huáng fēng yín wèng chū dāng yán,cè biàn xū fáng zhí fǎ qián。
何似家园红友在,一瓿相藉柳风眠。hé shì jiā yuán hóng yǒu zài,yī bù xiāng jí liǔ fēng mián。

酒品前后二十绝其一

王世贞

银瓶初泻玉生香,风味由来擅索郎。yín píng chū xiè yù shēng xiāng,fēng wèi yóu lái shàn suǒ láng。
若比美人何所似,太真柔腻出兰汤。ruò bǐ měi rén hé suǒ shì,tài zhēn róu nì chū lán tāng。

酒品前后二十绝其一

王世贞

涓然甘露布松梢,似玉如饴味更饶。juān rán gān lù bù sōng shāo,shì yù rú yí wèi gèng ráo。
尚有碧霄真沆瀣,无将一滴贮天瓢。shàng yǒu bì xiāo zhēn hàng xiè,wú jiāng yī dī zhù tiān piáo。

酒品前后二十绝其一

王世贞

清心玉映五铢衣,可是朱颜有愠羝。qīng xīn yù yìng wǔ zhū yī,kě shì zhū yán yǒu yùn dī。
为道皋兰秋月下,流苏帐底见明妃。wèi dào gāo lán qiū yuè xià,liú sū zhàng dǐ jiàn míng fēi。

酒品前后二十绝其一

王世贞

屑琼为酒露为浆,超出人间色味香。xiè qióng wèi jiǔ lù wèi jiāng,chāo chū rén jiān sè wèi xiāng。
应从帝女传遗法,不向河东羡索郎。yīng cóng dì nǚ chuán yí fǎ,bù xiàng hé dōng xiàn suǒ láng。

酒品前后二十绝其一

王世贞

未应夸诩和羹手,偶向尊前压献酬。wèi yīng kuā xǔ hé gēng shǒu,ǒu xiàng zūn qián yā xiàn chóu。
他日邯郸解围后,与官求作醉乡侯。tā rì hán dān jiě wéi hòu,yǔ guān qiú zuò zuì xiāng hóu。

酒品前后二十绝其一

王世贞

潞州城中酒价高,胭脂滴出小檀槽。lù zhōu chéng zhōng jiǔ jià gāo,yān zhī dī chū xiǎo tán cáo。
华胥一去不易返,汉使何烦种葡萄。huá xū yī qù bù yì fǎn,hàn shǐ hé fán zhǒng pú táo。

酒品前后二十绝其一

王世贞

清芬一段出冰壶,为问天浆似也无。qīng fēn yī duàn chū bīng hú,wèi wèn tiān jiāng shì yě wú。
莫怪死抛新息印,至今犹自胜明珠。mò guài sǐ pāo xīn xī yìn,zhì jīn yóu zì shèng míng zhū。

酒品前后二十绝其一

王世贞

玉露凝云在半空,银槽虚自泣秋红。yù lù níng yún zài bàn kōng,yín cáo xū zì qì qiū hóng。
薛家新样莲花色,好把清尊傍碧筒。xuē jiā xīn yàng lián huā sè,hǎo bǎ qīng zūn bàng bì tǒng。

酒品前后二十绝其一

王世贞

玉缸春色暖融融,一点清泠便不同。yù gāng chūn sè nuǎn róng róng,yī diǎn qīng líng biàn bù tóng。
肯向邯郸斗秾艳,自夸林下谢家风。kěn xiàng hán dān dòu nóng yàn,zì kuā lín xià xiè jiā fēng。

酒品前后二十绝其一

王世贞

空传仙掌擘清霄,可似真珠写小槽。kōng chuán xiān zhǎng bāi qīng xiāo,kě shì zhēn zhū xiě xiǎo cáo。
白露白云都不要,温柔乡里探春醪。bái lù bái yún dōu bù yào,wēn róu xiāng lǐ tàn chūn láo。

酒品前后二十绝其一

王世贞

欲沽春酿解春愁,烂漫华胥境里游。yù gū chūn niàng jiě chūn chóu,làn màn huá xū jìng lǐ yóu。
无柰平原伴愁住,令人长自忆青州。wú nài píng yuán bàn chóu zhù,lìng rén zhǎng zì yì qīng zhōu。

酒品前后二十绝其一

王世贞

甓湖酒绿如寒烟,与君瓮头三日眠。pì hú jiǔ lǜ rú hán yān,yǔ jūn wèng tóu sān rì mián。
即使病酲不忍却,况乃去病复延年。jí shǐ bìng chéng bù rěn què,kuàng nǎi qù bìng fù yán nián。