古诗词

题赵承旨陶令像鲜于太常归去来辞赠致政太宰杨公

王世贞

陶令生平兴萧瑟,到官毋过八十日。táo lìng shēng píng xīng xiāo sè,dào guān wú guò bā shí rì。
五株杨柳胜栽花,百亩公田都种秫。wǔ zhū yáng liǔ shèng zāi huā,bǎi mǔ gōng tián dōu zhǒng shú。
拂袖长歌归去篇,舁篮岂是膏肓疾。fú xiù zhǎng gē guī qù piān,yú lán qǐ shì gāo huāng jí。
世事从他三复四,生儿任昧六与七。shì shì cóng tā sān fù sì,shēng ér rèn mèi liù yǔ qī。
却怪渠祖长沙公,婆娑八十讳称翁。què guài qú zǔ zhǎng shā gōng,pó suō bā shí huì chēng wēng。
即论运甓铃阁底,何似抱瓮春畦中。jí lùn yùn pì líng gé dǐ,hé shì bào wèng chūn qí zhōng。
孤剑雄扶江左日,一丝高挽义熙风。gū jiàn xióng fú jiāng zuǒ rì,yī sī gāo wǎn yì xī fēng。
忘年自识将军意,易姓方怜处士忠。wàng nián zì shí jiāng jūn yì,yì xìng fāng lián chù shì zhōng。
千载从人论行止,谁似关西杨伯起。qiān zài cóng rén lùn xíng zhǐ,shuí shì guān xī yáng bó qǐ。
力在寸心输社稷,功成馀事施山水。lì zài cùn xīn shū shè jì,gōng chéng yú shì shī shān shuǐ。
未老能抛太尉章,得归即号柴桑里。wèi lǎo néng pāo tài wèi zhāng,dé guī jí hào chái sāng lǐ。
五男却是五麒麟,海内俱称万石君。wǔ nán què shì wǔ qí lín,hǎi nèi jù chēng wàn shí jūn。
今去山中看宰相,由来平地有仙人。jīn qù shān zhōng kàn zǎi xiāng,yóu lái píng dì yǒu xiān rén。
吴兴才子工写真,渔阳老手书绝伦。wú xīng cái zi gōng xiě zhēn,yú yáng lǎo shǒu shū jué lún。
风流一代不可即,翰墨万古恒如新。fēng liú yī dài bù kě jí,hàn mò wàn gǔ héng rú xīn。
我题此图见微向,须从迹外探心赏。wǒ tí cǐ tú jiàn wēi xiàng,xū cóng jì wài tàn xīn shǎng。
长沙太迟彭泽速,君臣道尽公当往。zhǎng shā tài chí péng zé sù,jūn chén dào jǐn gōng dāng wǎng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

四十咏高太史启

王世贞

季迪负神启,骏发自名郡。jì dí fù shén qǐ,jùn fā zì míng jùn。
纵毫动天籁,调篇黼皇运。zòng háo dòng tiān lài,diào piān fǔ huáng yùn。
遘世无永晷,后身有嘉问。gòu shì wú yǒng guǐ,hòu shēn yǒu jiā wèn。
琏琢藉未工,楚氓悲其瑾。liǎn zuó jí wèi gōng,chǔ máng bēi qí jǐn。

四十咏高太史启

王世贞

叔扬践华省,食贫无异操。shū yáng jiàn huá shěng,shí pín wú yì cāo。
奋为墨衰举,匪以弓旌招。fèn wèi mò shuāi jǔ,fěi yǐ gōng jīng zhāo。
借箸画勤王,湛渊报久要。jiè zhù huà qín wáng,zhàn yuān bào jiǔ yào。
形泯神自王,松柏苍然乔。xíng mǐn shén zì wáng,sōng bǎi cāng rán qiáo。

四十咏高太史启

王世贞

逸人挫荣者,浮沉竟阛阓。yì rén cuò róng zhě,fú chén jìng huán huì。
折姚见玄理,访戴袭奇秘。zhé yáo jiàn xuán lǐ,fǎng dài xí qí mì。
既殊紫芝宦,复异鹿门娶。jì shū zǐ zhī huàn,fù yì lù mén qǔ。
玄德诚可师,毋乃为孝累。xuán dé chéng kě shī,wú nǎi wèi xiào lèi。

四十咏高太史启

王世贞

少师遁儒迹,握筌理玄符。shǎo shī dùn rú jì,wò quán lǐ xuán fú。
业由杀机发,教以神用敷。yè yóu shā jī fā,jiào yǐ shén yòng fū。
赫赫不迁庭,侑公配宏谟。hè hè bù qiān tíng,yòu gōng pèi hóng mó。
胡然踏迷复,缁衣即永途。hú rán tà mí fù,zī yī jí yǒng tú。

四十咏高太史启

王世贞

杨公岿然老,故人握璿玑。yáng gōng kuī rán lǎo,gù rén wò xuán jī。
遂令武昌戍,阳春回赭衣。suì lìng wǔ chāng shù,yáng chūn huí zhě yī。
曳裾时豹隐,推毂乃龙飞。yè jū shí bào yǐn,tuī gǔ nǎi lóng fēi。
优游桑梓间,树惇以全归。yōu yóu sāng zǐ jiān,shù dūn yǐ quán guī。

四十咏高太史启

王世贞

僖敏长者度,时展经纶才。xī mǐn zhǎng zhě dù,shí zhǎn jīng lún cái。
白马出秦关,虬髯何壮哉。bái mǎ chū qín guān,qiú rán hé zhuàng zāi。
河陇既以奠,尸祝至今开。hé lǒng jì yǐ diàn,shī zhù zhì jīn kāi。
岂知衿裾士,威誉扬九垓。qǐ zhī jīn jū shì,wēi yù yáng jiǔ gāi。

四十咏高太史启

王世贞

退翁昔持宪,骢马何翩翩。tuì wēng xī chí xiàn,cōng mǎ hé piān piān。
先疏已致身,敢望天子颜。xiān shū yǐ zhì shēn,gǎn wàng tiān zi yán。
臣祚诚无状,百折宁不前。chén zuò chéng wú zhuàng,bǎi zhé níng bù qián。
虽或谢几哲,终焉保贞坚。suī huò xiè jǐ zhé,zhōng yān bǎo zhēn jiān。

四十咏高太史启

王世贞

太保禀刚峭,面色凌壁铁。tài bǎo bǐng gāng qiào,miàn sè líng bì tiě。
所至如子元,网络甚张设。suǒ zhì rú zi yuán,wǎng luò shén zhāng shè。
赭衣忽被体,永谢孤卿列。zhě yī hū bèi tǐ,yǒng xiè gū qīng liè。
道遇金齿公,后车亦齐辙。dào yù jīn chǐ gōng,hòu chē yì qí zhé。

四十咏高太史启

王世贞

武功蕴宏略,希世遘奇表。wǔ gōng yùn hóng lüè,xī shì gòu qí biǎo。
挟日肇封祚,治水赞熙皞。xié rì zhào fēng zuò,zhì shuǐ zàn xī hào。
大勋古难恃,令名当自保。dà xūn gǔ nán shì,lìng míng dāng zì bǎo。
迢迢南中云,恻恻羡飞鸟。tiáo tiáo nán zhōng yún,cè cè xiàn fēi niǎo。

四十咏高太史启

王世贞

文恭达节者,畏荣恒惄如。wén gōng dá jié zhě,wèi róng héng nì rú。
群谋徇天步,独行竟何濡。qún móu xùn tiān bù,dú xíng jìng hé rú。
食报遗后人,位绌永令誉。shí bào yí hòu rén,wèi chù yǒng lìng yù。
乃知癯然叟,可以托遗孤。nǎi zhī qú rán sǒu,kě yǐ tuō yí gū。

四十咏高太史启

王世贞

穆也非不佳,节之难为弟。mù yě fēi bù jiā,jié zhī nán wèi dì。
当其射策时,英声动宸扆。dāng qí shè cè shí,yīng shēng dòng chén yǐ。
斫轮见老手,藻鉴存清视。zhuó lún jiàn lǎo shǒu,zǎo jiàn cún qīng shì。
造物亦忌人,荣名沦散位。zào wù yì jì rén,róng míng lún sàn wèi。

四十咏高太史启

王世贞

襄毅秀弱冠,扬策振天路。xiāng yì xiù ruò guān,yáng cè zhèn tiān lù。
中踬乃益习,晚柄谐所遇。zhōng zhì nǎi yì xí,wǎn bǐng xié suǒ yù。
威伸七纵略,功成五月渡。wēi shēn qī zòng lüè,gōng chéng wǔ yuè dù。
壮心寄隐迹,坐惜齿龄暮。zhuàng xīn jì yǐn jì,zuò xī chǐ líng mù。

四十咏高太史启

王世贞

文庄琐垣彦,直志济遐瞩。wén zhuāng suǒ yuán yàn,zhí zhì jì xiá zhǔ。
边土仗雄望,岭越借宁隩。biān tǔ zhàng xióng wàng,lǐng yuè jiè níng ào。
日晏坐繁省,归来奏清曲。rì yàn zuò fán shěng,guī lái zòu qīng qū。
古道终有谐,今焉叹时服。gǔ dào zhōng yǒu xié,jīn yān tàn shí fú。

四十咏高太史启

王世贞

鱼侯治雄都,贪吏逆洗迹。yú hóu zhì xióng dōu,tān lì nì xǐ jì。
中岁赋归欤,妻子犹菜色。zhōng suì fù guī yú,qī zi yóu cài sè。
虽乖清泌乐,终守西山则。suī guāi qīng mì lè,zhōng shǒu xī shān zé。
人事良可悲,天心竟焉极。rén shì liáng kě bēi,tiān xīn jìng yān jí。

四十咏高太史启

王世贞

太中少颖脱,往往出新诣。tài zhōng shǎo yǐng tuō,wǎng wǎng chū xīn yì。
跌宕郎署间,清芬蔼然萃。diē dàng láng shǔ jiān,qīng fēn ǎi rán cuì。
五岭穷履迹,三苍辨鼎识。wǔ lǐng qióng lǚ jì,sān cāng biàn dǐng shí。
乃知忌者心,翻然为名计。nǎi zhī jì zhě xīn,fān rán wèi míng jì。